Sở Mặc Hòa một phát bắt lấy Lan Hương mặt mũi đang tràn đầy hoảng sợ, mặt lạnh đẩy đến trước mặt Sở Sở: "Chị, chính là đám người này làm hại chị, chị muốn xử lý như thế nào, hai người này đều giao cho chị."Lan Hương nhào lên bắt lấy chân Sở Sở, trêи khuôn mặt mỹ lệ dính đầy nước mắt, không ngừng cầu khẩn: "Chị Sở Sở, chị Sở Sở, chị tha thứ cho chúng em đi, khi đó mọi người cũng là không có cách nào khác, nếu như lưu lại thì tất cả mọi người đều phải chết."Lan Hương là sợ thật, cô ta biết đám người này thật sự dám ra tay giết mình, không chút mềm lòng.Ánh mắt Sở Sở lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, nửa ngày mới nói: "Bỏ qua cho hai người, dù sao dì Tuệ cũng đã từng cứu tôi, hiện tại xem như xí xóa."Sở Mặc Hòa kinh ngạc, "Chị, bọn họ hại chị bị cái tên hỗn đản kia bắt đi, chị cứ thế mà bỏ qua sao?"Đám người Lâm Thanh không lên tiếng, bọn họ cũng không biết Sở Sở đang nghĩ gì, mấy người bọn họ đều không phải là hạng người tốt lành gì, nếu là dĩ vãng, Sở Sở đã sớm giải quyết hai người này.Sau khi tận thế đến, Sở Sở làm sao lại trở nên thiện lương rồi?Tuy đám người Lâm Thanh đối với cách làm của Sở Sở không mấy tán thành, nhưng đã nói giao cho Sở Sở tự mình xử lý thì lúc này bọn họ cũng không tiện nói xen vào.Sở Sở cười yếu ớt, sờ sờ đầu Sở Mặc Hòa, "Chị biết, nhưng bọn họ quả thực đã cứu chị một mạng, nếu không, chị cũng không thể còn sống mà gặp lại mọi người.
Lần này bỏ qua cho hai người họ đi, xem như trả ân tình trước đó."Tần Nhất cười lạnh nhìn Sở Sở diễn kịch, nếu như Sở Sở muốn bỏ qua cho Trương Tuệ, cô tin lời cô ta nói.
Thế nhưng cô nhìn thấy rất rõ trong mắt Lan Hương mang theo hận ý ngập trời, làm sao Sở Sở có thể bỏ qua cho Lan Hương được? Chỉ là không biết cô ta đang đánh cái chủ ý gì."Được rồi, em đã biết." Sở Mặc Hòa có chút không vui, nhưng vẫn đồng ý.Trong mắt Trương Tuệ tràn đầy cảm động, liên tục nói: "Cảm ơn cháu, đứa bé ngoan."Tiếng bụng đói "ọt ọt" vang lên, Đỗ Nguyên chống lại ánh mắt của mọi người, vẻ mặt