Nam, cơ thể Hứa Ninh run run, anh ta vậy mà bị một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch đùa bỡn, điều này khiến Hứa Ninh càng bốc hỏa.Hứa Ninh thẹn quá thành giận, trông thấy Tần Nhất ra chiêu, anh ta lập tức lại ngưng tụ một bức tường lửa, "xoẹt xoẹt xoẹt", băng châm của Tần Nhất toàn bộ bị hòa tan.Hứa Ninh khinh thường: "Lửa vốn khắc băng, đúng là ngu ngốc, lông còn chưa mọc đủ đã muốn cùng tao đấu, vẫn nên trở về bυ" sữa mẹ vài năm nữa đi."Biết Tần Nhất là dị năng hệ băng, Hứa Ninh càng không kiêng nể gì.
Tiểu tử này căn bản không phải đối thủ của anh ta, lửa giận vẫn luôn đè nén khiến Hứa Ninh tìm được đối tượng phát tiết, thế là một đống lớn dị năng hệ hỏa hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nhất chào hỏi.Tần Nhất linh hoạt tránh đi, hai tay vung lên, trêи tay lập tức xuất hiện thêm một con dao găm, tia sáng lạnh sắc bén hiện ra nhàn nhạt: "Vậy sao, đại thúc đừng quên, tôi không phải là người chỉ có thể dùng dị năng."Tay còn lại ngưng tụ ra một trận băng châm, nhân lúc Hứa Ninh né tránh, linh hoạt khom lưng lại như mèo, nhìn thấy phía sau lưng Hứa Ninh lộ ra khoảng trống liền hung hăng đâm xuống.Hứa Ninh giật mình, vội vàng ngưng tụ một bức tường lửa sau lưng, nghìn cân treo sợi tóc tránh thoát con dao găm đang đâm tới của Tần Nhất.ánh mắt Tần Nhất âm trâm, dị năng của Hứa Ninh đã đạt đến cấp ba trung cấp, dị năng hệ băng bây giờ của cô quả thực đánh không lại anh ta.Nhưng đây đối với cô mà nói lại là một cơ hội thực hành khó có được.
Thời kỳ tận thế, dị năng rất quan trọng, nhưng tương tự đó, tố chất thân thể cũng rất đáng được xem trọng.
Dị năng giả quá mức ỷ lại dị năng, một khi dùng hết dị năng, chờ đợi bọn họ chỉ có đường chết.Cô, không muốn làm cừu non đó.Trần Triệt biếng nhác đối phó với dị năng giả hệ hỏa trước mắt, có chút nhàm chán ngáp một cái, quay đầu hỏi Vân Hoán đang bị ba bốn người vây quanh bên cạnh: Nè nè A Hoán, lúc nào mới có thể kết thúc? Có thời gian còn không bằng đi ngủ, thật sự là nhàm chán."Đôi mắt đào hoa đạm mạc tùy ý nhìn lướt qua Trần Triệt, lạnh nhạt né tránh một cây thủy tiễn từ đối diện phóng tới: "Chờ một chút."Ánh mắt của Vân Hoán lại nhẹ nhàng trở về dừng lại trêи người thiếu niên cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng đã nhu hòa hơn.
Tiểu