Vệ Liêu vô cùng kϊƈɦ động, hốc mắt đều có chút ẩm ướt.
Là ông trời nghe được lời khẩn cầu của anh ta sao? Anh ta đã nói mà, thiếu niên tốt đẹp như vậy làm sao có thể cứ vậy mà chết đi chứ.Vẻ mặt Tần Nhất nhu hòa, giống như mặt hồ yên ả nổi lên nhàn nhạt gợn sóng: "Anh nói, Hoán ca vẫn luôn đi tìm tôi?""Đúng vậy." Vệ Liêu nhẹ gật đầu: "Ba tháng qua, anh ta vẫn luôn tìm em, em đã đi đâu?"Thật ra thì không chỉ tiểu đội Vân Hoán đang tìm Tần Nhất, mà người đàn ông tên Trần Triệt cũng đang tìm cô, Hàn Vũ cũng thế.Tần Nhất cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ là tìm một chỗ dưỡng thương."Vệ Liêu nghe xong Tần Nhất bị thương, lập tức có chút khẩn trương: "Em bị thương? Hiện tại đã tốt lên chưa?"Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Tốt hơn nhiều." Ấn tượng của cô với Vệ Liêu không kém, người thanh niên này vẫn luôn rất quan tâm cô, cho dù là ở trong Thanh Phong trại hay là hiện tại, trêи người anh có một loại hơi thở ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được tới gần."Vậy thì tốt." Vệ Liêu nghe xong nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái của Vương Chí đang ở một bên, gương mặt trắng noãn hơi đỏ, có phải anh ta biểu hiện quá rõ ràng rồi không?Tần Nhất còn muốn hỏi thêm, một trận thanh âm "ọc ọc ọc" truyền đến.
Vương Chí có chút lúng túng gãi gãi đầu, hì hì cười ngốc, trong lòng lại sầu muốn chết.
Sao anh ta có thể ở trước mặt thần tượng mà thất thố như vậy chứ!"Vừa vặn tôi cũng đói bụng, tôi nấu cơm cho." Tần Nhất như làm ảo thuật lấy ra từng nguyên liệu nấu ăn.Hiện tại không gian của cô không cần che giấu nữa, dị năng giả song hệ hiện tại tuy rằng hiếm có, nhưng cũng đang dần dần nhiều lên.
Không cần che dấu không gian, đối với Tần Nhất mà nói thì thuận tiện hơn rất nhiều.Vương Chí vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Nhất, anh ta nhớ Tần Nhất công tử hình như là dị năng giả hệ băng, hiện tại lại có cả hệ không gian, đó chính là song hệ dị năng! Quả nhiên không hổ là thần tượng của anh ta.Tần Nhất không hiểu được suy nghĩ