Sở Sở xoa xoa cần cổ, hét lên một tiếng: "Mày đi chết đi, chết đi."Tay cô ta ngưng tụ ra nọc độc ném về phía Trần Á Bình, Vân Hoán lạnh lùng tung một cước đạp bay cô ta, trêи hai đầu lông mày như họa là lệ khí kinh người: "Muốn chết, tôi thành toàn cho cô."Sở Sở thét chói tai, vội vàng bò dậy trốn ra sau lưng Sở Mặc Hòa, trong miệng không ngừng nói: "Sở Hòa, Sở Hòa, em mau cứu chị, mau cứu chị."Gương mặt trẻ con đáng yêu của Sở Mặc Hòa u ám, anh không hề động, bên trong đôi mắt tràn đầy sự thất vọng.
Vì cái gì, tại sao chị gái anh ta lại biến thành bộ dạng này? Sở Mặc Hòa thực sự không dám tin người gào thét như bà điên trước mặt là chị gái anh ta.Sở Sở thấy Sở Mặc Hòa bất động, lửa giận trong lòng lập tức xông lên, cô ta tức giận nhìn Sở Mặc Hòa: "Đúng là uổng công chị đối xử tốt với em, em là Bạch Nhãn Lang, từ bé đến lớn chị luôn quan tâm chăm sóc em, vậy mà bây giờ một câu em cũng không nói giúp chị, em có còn là đứa em trai ngoan của chị hay không hả?"Trần Á Bình cười lạnh, một câu nhấc lên sóng biển động trời: "Anh ta vốn không phải là em trai của cô, không phải cô đã biết từ lâu rồi sao, Sở Sở? Năm cô tám tuổi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ cô dẫn cô tới bệnh viện, sau đó thì phát hiện cô căn bản không phải con gái ruột của bà, bà cũng không nói gì, vẫn coi cô như con gái ruột của mình.
Thế nhưng năm cô chín tuổi, trong lúc vô tình đã biết được bí mật này.
Hừ, sao cô có thể làm được việc nhẫn tâm như thế, lấy độc dược mạn tính hại chết mẹ mình.
Sở Sở, cô đúng là độc ác."Vẻ mặt Sở Mặc Hòa chấn kinh, làm sao có thể, Sở Sở làm sao có thể không phải chị gái ruột của anh ta? Nhưng Trần Á Bình là một người xa lạ, vậy mà cô ấy lại có thể nói ra chuẩn xác chuyện Sở Sở đã từng ngoài ý muốn phải nằm viện.
Còn có mẹ anh ta, quả thật bà đã qua đời năm Sở Sở mười tuổi."Cô nói bậy, cô nói bậy." Bên trong đôi mắt xếch của Sở Sở hiện lên tia hoảng loạn, vừa nhín chính là chột dạ.Đám người Lâm Thanh Vân Hoán không ngờ tới còn có chuyện này, năm đó cô ta