Tần Nhất bình tĩnh đẩy móng heo của Phượng Khuynh Ca ra, sửa sang lại quần áo, thản nhiên nói: "Có phải chúng ta nên đi ra ngoài trước không?"Phượng Khuynh Ca vuốt mũi, có chút bỉ ổi nhìn Tần Nhất vài lần, cười hắc hắc nói: "Đúng vậy, nhưng trước khi chúng ta đi ra, ta muốn làm một chuyện trước.
Ngươi nhìn ngươi xem, quần áo hiện đại ngươi đang mặc khẳng định không thể mặc nữa, để tiểu gia ta tới giúp ngươi thay quần áo nha~ "Bên ngoài sơn động ánh nắng chan hòa, trăm hoa đua nở, nhưng trong sơn động thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh mập mờ, khiến linh thảo xung quanh thẹn thùng che hai gò má nóng bừng."Đừng...!Đừng đụng chỗ đó.""Không được...!Nơi đó cũng không được.""Phượng Khuynh Ca." Giọng nữ cắn răng nghiến lợi truyền đến."Ai ya, tiểu Nhất Nhất đừng thẹn thùng, đều là con gái với nhau mà." Tiếng cười không đứng đắn của người nào đó vang lên.Hàn Nguyệt Cốc, một thiếu niên mặc bạch y chậm rãi đi tới, phần tóc đen để thả sau lưng nhẹ nhàng tung bay theo làn gió nhẹ, da thịt trắng nõn sáng mịn, một đôi mắt phượng thanh lãnh, giống như mạch thượng công tử bước ra từ trong tranh.Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, vành tai của vị công tử thiếu niên nọ hơi phiếm hồng.Đi theo đằng sau thiếu niên công tử là một hồng y thiếu nữ, dáng người cao gầy xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tinh xảo, mắt phượng linh khí bức người, mắt phượng hơi cong lên, diễm lệ chói mắt, giống như đóa phù dung với tân nhụy màu đỏ nhạt xinh đẹp dưới ánh trăng."Nè nè, tiểu Nhất Nhất không cần đi nhanh như vậy nha, cùng lắm thì ta không nói ngươi nữa, được chưa." Thiếu nữ, cũng chính là Phượng Khuynh Ca nhìn thiếu niên bạch y thẹn thùng đi phía trước, trong mắt đều là ý cười.Tần Nhất quay người, Phượng Hoàng đỏ rực giữa trán, nhưng quanh thân cố ý lại tỏa ra khí lạnh, hai loại cảm giác mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng phù hợp.Tần Nhất không nói gì, chỉ nhìn Phượng Khuynh Ca một cái.
Phượng Khuynh Ca biết tiểu gia hỏa giận thật, nhún vai cười nói: "Khụ, được rồi, ta không nói nữa, ngươi qua đây trước đã, để ta che lại phượng ấn trêи trán