Nhẫn của Tần Nhất bị Vân Hoán cầm đi, cho nên cô hiện tại hoàn toàn là bộ dáng của nữ sinh.
Tần Nhất cười khẽ: "Bingo."
Tần Kiều Kiều hoảng sợ lùi về sau mấy bước: "Không, không phải, không phải Tần Nhất đã chết rồi sao?"
Cô ta nhớ rõ bản thân đã tự tay gϊếŧ chết Tần Nhất, con dao găm đó là cô ta tự mình cắm lên lồng ngực Tần Nhất, ngay vị trí trái tim.
Người nọ...rõ ràng nên chết...rồi.
Tần Nhất lạnh nhạt: "Tôi không chết, có phải cô rất thất vọng?"
Mặc dù cô đối với Tần Kiều Kiều đã không còn bất kỳ cảm giác gì, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không gϊếŧ cô ta.
Dù sao người này cũng là người hại chết cô, đời trước lẫn đời này.
Tần Kiều Kiều sững sờ nửa ngày mới xác định Tần Nhất thật sự chưa chết, đáy mắt cô ta bắn ra tia sáng sáng ngời, bổ nhào đến trước mặt Tần Nhất, gắt gao bắt lấy ống quần Tần Nhất: "Chị, chị gái tốt, chị bảo bọn họ thả em ra đi.
Không phải chị không có chết ư, không phải chị vẫn còn sống rất tốt sao? Cầu xin chị, cầu xin chị bảo bọn họ thả em ra đi."
Lòng Tần Kiều Kiều tràn đầy vui vẻ, Tần Nhất chưa chết, cô ta chưa gϊếŧ chết Tần Nhất, vậy đám người này hẳn là sẽ buông tha cho cô ta.
Hơn nữa, quan hệ của cô ta và Tần Nhất trước kia tốt như vậy, Tần Nhất lại luôn nghe lời cô ta, nhất định sẽ không thấy chết không cứu.
Trong đầu Tần Kiều Kiều chắc chắn như thế, mặt cũng dày vô sỉ theo.
Cô ta nghĩ, Tần Nhất đã không có chuyện gì, đám người Vân Hoán không nên bắt giữ cô ta, hẳn là phải thả cô ta ra.
Khóe miệng Tần Nhất cong lên một nụ cười trào phúng, cô vô cùng bội phục suy nghĩ logic hiện tại trong đầu Tần Kiều Kiều.
Cô cũng không muốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp ngưng tụ ra một con dao băng màu lam.
"Hừ, cô nghĩ cũng hay quá nhỉ, đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cô mà thôi."
Tần Kiều Kiều nhìn Tần Nhất cầm dao găm từng bước tới gần mình, bỗng nhiên giật lùi về sau mấy bước, trên mặt tràn đầy tức giận: "Tần Nhất, chị làm cái gì vậy, em là em gái của chị mà."
Tần Kiều Kiều vội hét lên, cô ta vẫn coi Tần Nhất hiện tại là Tần Nhất mềm yếu vô năng trước đây, là Tần Nhất luôn thuận nghe những lời cô ta nói.
Tần Nhất lạnh lùng nói: "Em gái? Tôi không có đứa em gái nào như cô.
Mẹ cô là Vương Tán Đình, cha của