Giọng nói của thiếu niên dịu dàng, ôn nhu như nước, mang theo chút cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, Trần Á Bình như kỳ tích lập tức nín khóc.
Hai mắt cô ấy có chút đỏ rực giống như chú thỏ nhỏ vô tội, hít mũi một cái, gương mặt nổi lên từng tia ửng đỏ, mắt sáng lấp lánh: "Lại trêu chọc người, bà đây hiện giờ là người đã có gia đình rồi."
Tần Nhất cười yếu ớt, mắt phượng khó có khi trở nên ấm áp.
Trần Á Bình có điểm giống cô, rõ ràng khí chất rất thanh lãnh, nhưng nay lại thật ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được muốn tới gần hơn.
Trần Á Bình đỏ mặt, sau đó đẩy Vương Ổn Ổn phía sau lên chắn trước mặt Tần Nhất: "Ầy, cậu an ủi người này thật tốt đi.
Lúc trước khi cậu rời đi, người này thế nhưng khóc đến hôn thiên địa ám, xém chút thì ngất đi."
Năm năm không gặp, khí chất nhu nhược trên người Vương Ổn Ổn đã chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại khí khái anh hùng cứng cỏi.
Tuy dáng vẻ cô ấy vẫn giống như đóa bạch liên, nhưng là bạch liên từng trải qua mưa gió gian khổ.
Năm năm cô không ở đây, tất cả mọi người đều trưởng thành, bọn họ không còn dáng vẻ non nớt trẻ con như lúc mới gặp.
Thời gian cho bọn họ cơ hội, mài giũa từng người trở nên càng thêm thành thục ổn trọng.
Tần Nhất không nói gì, chỉ mở rộng vòng tay, hốc mắt Vương Ổn Ổn ươn ướt, nước mắt rơi xuống, lập tức bổ nhào vào trong ngực Tần Nhất: "Nam thần, hoan nghênh nam thần trở về."
Tần Nhất vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ấy, dỗ dành Vương Ổn Ổn đang khóc đến không kiềm chế được.
Giờ khắc này, Tần Nhất phát hiện mình đã sai.
Cô cho rằng không có bất kỳ người nào thích cô, không có bất kỳ người nào cần cô, nhưng mà, hóa ra trong lúc vô tình, cô đã có được nhiều tình cảm bạn bè như vậy, thậm chí có thể nói là tình thân.
Lâm Thanh tiện tay chọc chọc người bên cạnh, cũng chẳng cần biết đối phương là ai, mở miệng nói: "Ài, cậu có cảm thấy một màn này có chút quỷ dị hay không? Tôi thế nào cũng cảm thấy như chồng đi xa trở về đang an ủi vợ và tình nhân khổ sở đợi chờ ở nhà vậy."
"Nói thật, tôi cảm thấy diễm phúc của Nhất Nhất thật đúng là không cạn.
Cậu xem, tuấn nam mỹ nữ, nhìn mà tôi