"Em nghĩ thế nào?" Vân Hoán hỏi.
Anh không quan tâm người Tần gia, chỉ cần tiểu gia hỏa vui là được.
Bất luận lựa chọn cuối cùng của cô là gì, anh đều sát cánh bên cô.
Tần Nhất nhún vai: "Em không biết nữa, đi tới đâu hay tới đó."
Cô thật sự chưa nghĩ ra, tha thứ cho người Tần gia ư? Cô không muốn.
Nhưng không tha thứ thì sao, cô lại chưa nghĩ tới.
Tốc độ Vân Hoán rất nhanh, không đến một tiếng đã có một bàn tiệc.
Trên bàn cơm, khó lúc có được bầu không khí ấm áp.
Sau khi ăn no, Tần Nhất gọi Tần Hàn Vũ ra ngoài, cô muốn nói chuyện riêng.
Nhìn người đàn ông thân sĩ, phong độ nhẹ nhàng trước mắt, trong lòng Tần Nhất có hơi hoảng hốt.
Mười năm trước, anh cũng ôn nhuận như thế, là thế gia thiếu gia, thân sĩ ưu nhã.
Cô còn nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, lúc đó cô vẫn còn là một cô bé con, không hiểu cái gì gọi là kinh diễm, nhưng trong lòng lại không nhịn được mừng thầm.
Thật tốt, thiếu niên đẹp trai đó chính là anh trai cô.
Thế nhưng, người anh trai cô thích nhất này lại tìm người bắt cóc cô.
Trong kho hàng đen như vậy lạnh như vậy, cô còn nhớ rõ mình khóc đến cuống họng đều khàn, cầu xin đám người kia buông tha cô, thế nhưng không ai đáp ứng cô.
"Bảo Bảo, em tìm anh có chuyện gì không?" Tần Hàn Vũ ôn nhu nhìn thiếu niên trước mắt, khóe miệng không nhịn được giương lên.
Giọng anh ta và Vân Hoán tuy đều là giọng trầm thấp nhưng vẫn có chỗ khác biệt.
Giọng Tần Hàn Vũ rất thanh nhuận, ôn hòa, phảng phất muốn khiến người nghe chết đuối trong sự ôn nhu thân sĩ của anh.
Tần Hàn Vũ rất kích động, anh không nghĩ tới Tần Nhất sẽ chủ động nói chuyện với anh.
Kỳ thật hiện tại anh đã không còn muốn cầu xin cô tha thứ cho mình, chính xác hơn mà nói là không muốn khiến cô khó xử.
Anh thấy được xoắn xuýt dưới đáy mắt Tần Nhất, cũng biết mình trước đó quá cưỡng cầu.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu như anh là Bảo Bảo, anh cũng không làm ra được lựa chọn.
Cho nên tự anh đã làm ra lựa chọn, yên lặng bảo vệ cô, biết cô bình an hạnh phúc là tốt lắm rồi.
"Tôi muốn cùng anh đi một chuyến đến Tần gia." Tần Nhất nhìn thẳng Tần Hàn Vũ, ánh mắt nhàn nhạt không gợn sóng.
Tần Hàn Vũ hơi ngẩn ra,