Tỉnh L có địa hình chủ yếu là rừng núi với nhiều dòng sông uấn lượn chạy qua chân núi, mặc dù có sự can thiệp của con người mở ra con đường dẫn đến những vùng sâu vùng xa để những dân tộc thiểu số trong đó tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến diện tích rừng khổng lồ và những sinh vật sinh sống bên trong.
Con lợn rừng kia cùng con rắn lớn hôm trước bât được hiện tại bọn họ vẫn chưa thể xử lý, nếu bây giờ xử lý thì mùi máu tanh sẽ dẫn đến rất nhiều động vật biến dị đuổi tới.
Bọn họ chỉ có thể chờ đến khi ra khỏi rừng mới có thể xử lý chúng.
Sở Nhiên quan sát những khu vực đi qua, hắn chọn một nơi chỉ có thực vật bình thường để bọn họ làm nơi nghỉ ngơi đêm nay.
Hắn cùng Thẩm Dục nhận nhiệm vụ dựng lều, Quân Ân chủ động đi nhặt cành cây khô, trước khi anh ta đi thì hắn nói "Đem theo Lý Tinh cùng đi.
Vẻ ngoài của thực vật biến dị và thực vật bình thường không khác biệt, để Lý Tinh nhìn một chút."
Hai mắt trợn trừng nhìn đối phương, đây là muốn đuổi hai người bọn họ đi rồi dụ dỗ Thẩm Dục sao?!
Chẳng đợi anh ta lên tiếng nói lời không hay nào thì Lý Tinh đã vội túm lấy anh ta lôi đi, nhìn vẻ mặt của cô lúc này không có lời nào diễn tả được, Quân Ân thật sự không thể hiểu rõ suy nghĩ của sinh vật hủ nữ này.
Nói là hắn cùng Thẩm Dục dựng lều, nhưng thật ra chủ yếu đều là y làm, còn hắn thì ở một bên phụ giúp.
Có lẽ không khí yên tĩnh ở trong rừng quá mực quỷ dị, Thẩm Dục vừa làm vừa cùng hắn nói chuyện "Cậu nhìn rất trẻ, năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Sở Nhiên ngồi trên tảng đá ven đường, hời hợt đáp lại y "Hai mươi tư."
Sắc mặt Thẩm Dục thoáng nét bất ngờ, y cười nói "Tôi còn nghĩ cậu mới chỉ hai mươi hay hai mươi mốt thôi chứ."
Im lặng không đáp lại y, thật ra hắn cũng đã ba mươi bảy rồi, khen trẻ một chút còn được, trẻ tận mười mấy tuổi cảm thấy vẫn rất sai.1
Trong rừng nhiều nhất là cành cây gãy rụng, rất nhanh Quân Ân cùng Lý Tinh mỗi người ôm một bó to về bắt đầu nhóm lửa làm bữa tối.
Bữa tối vẫn do Thẩm Dục làm, vì bọn họ đang sinh hoạt dã ngoại nên y chỉ đơn giản nấu một nồi cháo thập cẩm gồm thịt muối và rau củ.
Đợi ăn xong ba bát cháo đầy, Lý Tinh sáp đến bên cạnh Sở Nhiên, nịnh nọt nói "Anh Sở, anh hiểu rõ về dị năng như thế, có thể hay không dạy cho em một chút?"
Đối với thứ đặc không đặc mà lỏng không lỏng này Sở Nhiên không hề yêu thích nổi, hắn ăn hai miếng liền bỏ qua.
Thấy cô thật không có ý gì khác hắn mới chọn lựa một số vấn đề để nói "Tinh thần lực chia làm rất nhiều loại như tấn công, phòng thủ, khống chế và phụ trợ.
Loại của cô thì đặc biệt hơn, nó không có loại, nhưng một số công dụng lại thuộc vào diện phụ trợ, có thể làm chóng, làm chậm đối thủ.
Nhưng theo khả năng mạnh dần có thể trực tiếp phá hủy tinh thần đối phương, thuộc vào loại tấn công."
Cẩn thận suy nghĩ từng lời hắn nói, qua một lúc thì cô nhăn mày nói "Tang thi và thực vật đều không có ý thức nên không thể quấy nhiễu.
Nếu vậy thì dị năng của em đối với tang thi cùng thực vật không thể gây bất