Trong trí nhớ của Sở Nhiên ở đời trước, lúc tổ đội Quách Tông gặp được A Thục đã là mùa đông, cô lúc đó chỉ có một mình nhìn đặc biệt chật vật mà sống chui lủi khấp huyện Xa Lạc của tỉnh H.
Cô có thực lực mạnh mẽ, giống như hắn, bị vẻ chính trực cùng nhiệt tình của Quách Tông lừa dối bán mạng cho gã, nhưng cô tỉnh ngộ sớm hơn hắn, vì hắn mà ở lại bảo vệ canh chừng cho hắn.
Trong lòng hắn cô chính là một vệ thần chính trực, khi hắn bị sở nghiên cứu đưa đi, cô đã xông đến muốn cứu hắn, nhưng đứng trước nhiều dị năng giả, cô vẫn là bị đánh cho bị thương nặng rồi bị đem đi.
Hắn không biết về sau cô ra sao, nhưng chắc chắn cô sẽ không còn chung đường với Quách Tông, thậm chí trong lòng còn có chút ân hận vì đã không mang hắn đi sớm.
Lúc này A Thục tìm đến hắn hỏi hắn những gì hắn thấy về cô.
Sở Nhiên cười khẽ mà nói "Những gì tôi thấy đã không còn quan trọng nữa rồi."
Trong ánh mắt đen bóng trong veo kia hiếm khi lộ ý cười, hắn nói tiếp "Vì tôi đã thay đổi nó, con đường sau này của cô cũng sẽ thay đổi."
Ánh mắt phẳng lặng của A Thục nhìn hắn chằm chằm, qua một lúc cô đứng dậy nói "Cám ơn." nói xong liền rời đi.
Khi cô đi tới cửa thì nghe thấy câu nói khẽ khàng lại rõ ràng như ở bên tai của đối phương "Tôi nên là người nói cám ơn cô."
Dù cho đó là tương lai của đời trước, dù cho đời này cô không có ký ức đó nhưng tôi vẫn muốn nói cám ơn.
Cám ơn nhân tính và đạo đức của cô không bởi mạt thế mà thay đổi.
Đợi cánh cửa đóng lại ngăn lại gió lạnh bên ngoài Sở Nhiên mới nghiêng đầu nói "Anh tính trốn đến bao giờ."
Thẩm Dục trên tay vẫn cầm đôi đũa dùng để xào nấu, y mang theo sắc mặt không vui đi từ một góc khuất ra.
Hai tay ôm lấy hắn từ phía sau, ủ rũ nói "Em đối với cô ấy rất tốt."
Tốt đến khiến y ghen tị.1
Đưa tay sờ sờ gương mặt góc cạnh anh tuấn của y, hắn nói "Vì cô ấy đáng giá để đối tốt."
Vì mặt vào hõm cổ gầy đến lộ xương của hắn, y vẫn là rầu rĩ hỏi "Anh cũng muốn biết những thứ em thấy có anh hay không?"
Sờ lên mái tóc hơi cứng của y, Sở Nhiên rũ mắt nói "Có."
Tinh thần Thẩm Dục lập tức khôi phục, y lại hỏi "Vậy anh có tốt với em không?"
Sở Nhiên đáp "Rất tốt."
Dù chỉ trong một thoáng, nhưng y chính là người đã kết thúc đau khổ của hắn đời trước, y như vậy đã đủ tốt với hắn.
Bữa tối Sở Nhiên như nguyện có một phần súp kem rau củ, Thẩm Dục còn làm thêm hải sản xào chua ngọt cùng trứng chiên để hắn ăn thêm.
Ăn xong bữa tối thời gian vẫn còn rất sớm, hiện tại các hạng mục giải trí hạn hẹp hầu như không có nên hai người cùng nhau đắp chăn nằm trên nệm mềm.1
Dán sát trong lồng ngực ấm áp của Thẩm Dục, Sở Nhiên thở dài một hơi, cơ thể nhân loại có thân nhiệt ấm áp, hắn hiện tại luyến tiếc để đối phương thành tang thi.
Ôm lấy người mình thích trong lòng, hiện tại lại không phải bận tâm đến tang thi hay bất cứ mối nguy hiểm nào khiến trong lòng Thẩm Dục sinh ra một số ý nghĩ xấu xa.1
Y ghé sát bên tai hắn hỏi "Em thích hương dâu hay sôcôla?"1
Sở Nhiên không cần nghĩ liền đáp "Sôcôla."
Đôi mắt y cười đến híp lại, đôi tay bắt đầu không an phận mà chỗ này sờ một chút, chỗ kia sờ một tí trêu chọc nam nhân trung niên mười ba năm không hề có ý nghĩ thỏa mãn dục vọng sinh