Nói chuyện cùng Sở Nhiên xong y lập tức đứng dậy thay đồ tắm rửa, trên người y dính máu tang thi, không thể ôm hắn được.
Chỉ là lúc đi qua phòng bếp bước chân y dừng lại, phút chốc sắc mặt không tốt quay qua nhìn hắn đang ủ mình trong chăn ấm, gọi tên đối phương "A Nhiên."
Quay đầu nhìn đối phương, Sở Nhiên hỏi "Anh gọi em có chuyện gì?"
Thở hắt ra một hơi kiềm nén sự buồn bực trong lòng, y hỏi "Em đã ăn cơm chưa?"
Hắn lắc đầu đáp "Chưa."
Ít nhất vẫn còn rất thành thật, y lại hỏi "Vậy bữa trưa thì sao? Em hâm lại đồ ăn rồi ăn chứ?"
Nhất thời bản năng cầu sinh trỗi dậy, nó nói hắn không nên trả lời vấn đề này, nhưng hắn vẫn là nói "Ăn rồi."
Thẩm Dục đột nhiên cười híp mắt, y quay trở lại moi hắn từ trong ổ chăn ra rồi ôm đi hướng phòng tắm, nói "Anh nghĩ chúng ta có thể tắm chung, tiện thể hảo hảo nói chuyện cùng nhau."
Sở Nhiên thuận thế ôm lấy cổ đối phương, thầm hối hận tại sao lại nói dối a, chưa ăn thì nói là chưa ăn, nói bậy tự hại mình.
Ở trong thư phòng của Quân Tử Lộ, hai con người còn chưa tắm rửa thay đồ đang nhìn màn hình mà tiếc hận.
Tại sao lại là phòng tắm?! Bọn họ cũng muốn ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp giữa mùa đông mà!
Quân Tử Lộ cắn răng nói "Đều tại chủ nhân căn nhà đó không chịu lắp camera trong phòng tắm.
Lần sau tôi sẽ cho người lắp camera trong phòng tắm!"
Lý Tinh nghe thế vội ngăn, "Đừng.
Anh Sở chắc chắn sẽ biết, không nên đâu."
Thật sự nếu có quá nhiều camera sẽ rất dễ phát hiện, hai người bọn họ chỉ có thể bỏ qua cảnh quay nóng bỏng trong nhà tắm kia thôi.
Quả nhiên đều tại chủ nhân cũ của căn nhà đó thiếu sót, làm bọn họ thiệt hại tinh thần.
Hơn ba tiếng ngâm mình trong phòng tắm, Sở Nhiên được Thẩm Dục cẩn thận lau người mặc quần áo rồi bế ra ngoài nhét vào ổ chăn ấm áp.
Nét mặt y thỏa mãn nhìn Sở Nhiên vẫn còn mơ mơ hồ hồ, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn, nói "Em nằm nghỉ một chút, anh đi hâm lại đồ ăn."
Đồ ăn chẳng mấy chốc đã được hâm nóng xong, khẩu phần của hai bữa Thẩm Dục nều làm thành một người ăn nên hai bữa gộp lại vừa đủ cho hai người bọn họ.
Đút cho hắn một miếng cơm cùng với canh xương rau củ, y cùng dùng chung một đôi đũa, một cái thìa với hắn.
Thấy hắn ngoan ngoãn há miệng ăn cơm, y líc này mới vừa lòng nói "Lần sau đừng bỏ bữa, dạ dày em không tốt, cũng đừng ăn đồ nguội lạnh."
Sở Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng y không tin đối phương sẽ nghe lời mình nói.
Lại đút cho hắn một thìa cơm với thịt kho, y nói "Hôm nay lấy về rất nhiều thuốc tốt, anh ngày mai tìm bác sĩ Trần kêu anh ta kê thuốc cho em."
Nuốt xuống miếng cơm trong miệng, hắn uống một ngụm canh rồi nói "Không cần uống thuốc, đợi em lấy đủ năng lượng cơ thể sẽ tự động dùng năng lượng đó để chữa trị những tổn thương đó."
Hắn đã nói cho y biết năng lực của mình rất đặc biệt, chỉ là không nói hết toàn bộ mà thôi.
Xoa nhẹ gò má đã không còn lộ xương như trước, Thẩm Dục cười yêu chiều nói "Được rồi.
Nhưng mà trước khi em tự chữa khỏi cho mình vẫn là chuẩn bị một ít thuốc, phòng khi dạ dày em không thoải mái."
Biết bản thân không thể chối đẩy việc uống thuốc, Sở Nhiên chỉ có thể cam chịu theo ý y.
Hai người cùng nhau ăn cơm, đợi khi ăn xong thì hắn nhìn theo bóng dáng của y, đắn đo chần chừ một lúc mới cắn môi gọi y "Dục."
Thẩm Dục quay đầu lại nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Liếc nhìn đi chỗ khác lảng tránh tầm mắt của y, lí nhí nói "Cái thứ kì quái kia, anh đem bỏ đi."
Đem đặt bát đũa lên bàn, y quay trở lại ôm lấy hắn, cười trêu chọc nói "Anh thấy A Nhiên hình như rất thích, tại sao phải bỏ cơ chứ?!"
Sắc mặt hơi nhợt nhạt của Sở Nhiên trong chớp mắt liền đỏ bừng, hắn lắp bắp nói "Ai...!ai thích thứ đó chứ! Đều tại...!tại anh lấy thứ đó về!"
Hôn chụt một tiếng lên đôi má đỏ hồng của hắn, y cười vui vẻ