Bọn họ sau một hồi bàn tính với nhau thì quyết định chờ khi tuyết hoàn toàn tan sẽ khởi hành lên đường, thế nhưng trước đó Lý tinh cùng Quân Tử Lộ nhất quyết đòi làm tiệc tất niên.
Hai lão nhân là dì Vu và Giản bà bà cảm thấy làm gì thì làm, tết vẫn là phải ăn.
Vậy nên đoàn đội hơn trăm người bọn họ tụ lại cùng nhau ăn một bữa lớn, may sao vật tư chuẩn bị nhiều, ăn một bữa này không thiếu bao nhiêu.
Tối đó bọn họ ăn uống cùng nhau, vui vẻ múa hát cùng nhau.
Tâm tình Sở Nhiên cũng theo đó mà vui lên, hắn không như mọi khi mang vẻ mặt người lạ chớ gần, lần này nhóm đàn em hắc bang của Quân Tử Lộ rất biết nhìn sắc mặt lão đại, bọn họ thay phiên nhau lên mời rượu Thẩm Dục cùng Sở Nhiên.
Tâm tình tốt Sở Nhiên không có từ chối, ai mời hắn đều uống.
Thế nhưng tính sai rồi, Thẩm Dục tửu lượng tốt, bọn họ mời một vòng rồi mà sắc mặt vẫn như thường.
Còn Sở Nhiên, người ta trực tiếp gian lận dùng tinh thần lực phá cồn, cuối cùng trong bụng toàn nước chứ có phải rượu đâu mà say.
Lý Tinh thất vọng tựa đầu vào vai Quân Tử Lộ, âu sầu nói "Quá cường hãn, bất khả chiến bại.
Chúng ta không thể như nguyện có một bộ ảnh sắc nét rồi!"
Quân Tử Lộ thở dài thườn thượt, cô nói "Thôi thì lâu lâu liếm chút vụn thịt vậy, tôi sẽ không chông chờ được có một bộ ảnh nữa."
Quân Ân toàn thân run rẩy, anh ta buồn phiền nhìn hai người các cô nói "Hai đứa tốt nhất nên tiết chế lại, để Sở Nhiên biết là đi luôn cái mạng đấy."
Lý Tinh liếc nhìn anh ta đầy khinh thường nói "Bọn tôi đều là người nhà, anh một cái người ngoài sao có thể so được!"
Quân Tử Lộ cũng đồng ý mà gật đầu "Đúng vậy, anh Sở chính là chị dâu của em, sao có thể so với người ngoài như anh được."
Hít vào, thở ra.
Hít vào, thở ra.
Hít vào, thở ra.
Thật cố gắng kiềm chế ngọn lửa bất mãn trong lòng, Quân An chỉ vào mặt Quân Tử Lộ mắng "Em còn chưa có gả cho tên nhóc Thẩm Cảnh đâu, đừng có mà vội theo người ta về nhà nhận thân!"
Kiêu ngạo hất cằm, cô nói "Em cũng không cần anh quản."
Nhìn hai người bọn họ cứ như người một nhà cùng nhau khinh thường mình, Quân Ân không biết mình có thật sự là họ Quân hay nhặt từ bãi rác về nữa.1
A Thục nhìn anh ta, cô nghiêm túc nói "Anh thật không có uy nghiêm của anh trai, còn không bằng tôi."
Cô học theo Lý Tinh kiêu ngạo đứng dậy bỏ đi, Quân Ân ở lại cảm nhận cả thế giớ đều đang ghét bỏ mình.
Rõ rành chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, sao ông trời lại bất công như thế cơ chứ.
Ăn xong bữa tối hôm đó, bọn họ lại nghỉ ngơi thu dọn một ngày mới chính thức lên đường.
Một hàng dài xe jeep, việt dã và bán tải nối đuôi nhau rời đi, đội xe như vậy hẳn là sẽ thu hút nhóm của Quách Tông, thế nhưng nhóm bọn chúng lại đã rời đi từ lâu, bỏ mất cơ hội cùng Sở Nhiên gặp mặt.
Điểm đến đầu tiên trong hành trình đến Liên Châu tỉnh K của bọn họ là thành phố Hà Thanh, đây là một thành phố giáp biển bọn họ buộc phải đi qua.
Quân Tử Lộ kiến nghị bọn họ nên đi tỉnh lộ, mặc dù sẽ tiêu tốn nhiều thời gian nhưng đường đi sẽ thông thuận hơn.
Đương nhiên không chỉ cô, Sở Nhiên cũng đồng ý với ý kiến này.
Tỉnh lộ không lớn, chất lượng mặt đường đã giảm làm cả đoạn đường bọn họ nếm đủ tư bị sóc nảy.
Quân Ân ngồi cùng xe với Thẩm Dục và Sở Nhiên, anh ta nhìn cây cỏ hai bên đường lớn nhanh bất thường khì không khỏi chặc lưỡi than "May chúng nó không ăn thịt, bằng không chuối thịt tươi ngon di động chúng ta khó sống mà đi qua."