Căn cứ Hải Thanh là một căn cứ nằm gần biển, mặc dù là một căn cứ nhỏ nhưng lại là một căn cứ với nhiều kẻ mạnh khi đến trung kỳ mạt thế đặc biệt có tiếng nói.
Có thể gia nhập được vào nơi này không ai là kẻ bất tài, nhưng hắn từng nghe một lời đồn rằng lão đại của căn cứ này tìm một người, chỉ cần người đó đến, đọc đúng mật ngữ thì dù là người thường hay kẻ tàn tật cũng sẽ nhận được lương thực và nơi ở tốt nhất.
Khi đó hắn nghĩ cũng chẳng biết ai lại rỗi hơi như thế, muốn tìm người thì phát nhiệm vụ, ai lại ở một chỗ chờ người cơ chứ.
Mãi đến sau này hắn gặp vị lão đại trí lực có vấn đề đó thì mới ngậm ngùi, ah, hóa ra là người quen.
Trước khi mạt thế đến, Sở Nhiên với bằng cấp thấp chỉ có thể lăn lộn ở những nơi chẳng ra sao với những công việc chẳng mấy tốt.
Có một đoạn thời gian hắn làm phục vụ cho một quán nhậu ở khu phố Tây, nơi đó là nơi những băng nhóm thường qua lại và hay xảy ra ẩu đả đặc biệt nguy hiểm.
Khi đó hắn còn chưa đủ tuổi thành niên, thường bị người có chủ ý xấu dụ dỗ, may bà chủ là người tốt, thường giúp hắn rất nhiều.
Hắn làm ở đó cũng gần hai năm, ở phố Tây lâu coi như hắn cũng quen biết vài người không làm việc sạch sẽ nhưng làm người không tệ, trong đó hắn biết một người tên là Trác Lang.
Trác Lang này còn rất trẻ tuổi, là bạn của bà chủ, gã là dân anh chị ở tỉnh khác, thỉnh thoảng hay tới quán chơi.
Người này lớn lên nhìn đặc biệt hung, thế nhưng đối với hắn lại rất tốt, Sở Nhiên coi người này như anh trai mình vậy.1
Rồi đến một ngày bà chủ bị người ám hại, quán đóng cửa, hắn nghỉ việc.
Lúc đó Trác Lang đã nói với hắn "Bằng không cậu liền cùng anh lăn lộn đi.
Hơi nguy hiểm một chút, nhưng sống coi như cũng rất tốt, không phải bị đói bị lạnh."
Sở Nhiên khi đó mới có mười chín, hắn chưa mất đi nét ngây ngô của thiếu niên mà cười nói với gã "Em cảm thấy hiện tại cũng rất tốt rồi.
Nhưng Trác ca anh thì khác nha! Hôm nào anh muốn đổi nghề thì liền về đây cùng em đi, em đây ăn uống cằn kiệm, nhưng coi như không đói."
Nhìn cái dáng vẻ cố đứng đắn kia của hắn, Trác Lang xoa đầu hắn nói "Vậy đợi Trác ca của em rửa tay gác kiếm liền đến đây mở quán.
Nhưng nếu em đổi ý thì có thể tới Hà Thanh thành tìm Hải Thanh bang, tới đó liền hô to tôi có hẹn ở phố Đông nhưng lại đi nhầm đến phố Tây thì anh sẽ dùng siêu xe ra rước."
Sỏe Nhiên khó hiểu hỏi "Tại sao lại là có hẹn ở phố Đông đi nhầm sang phố Tây mà không phải ngược lại?"
Trác Lang khi đó cong mắt cười nói "Bởi vốn dĩ là như vậy mà."
Một đám người Sở Nhiên được xếp đến kí túc xá của nhân viên cấp cao, thậm chí còn có người bưng trà rót nước cẩn thận hầu hạ.
Nhìn ly trà còn nóng hổi, Quân Ân nhịn không được chặc lưỡi cảm thán "Nhìn không ra Sở Nhiên cậu vậy mà cũng sẽ quen một người như vậy nha!"
Nâng lên ly trà, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng thoang thoảng ở chóp mũi, vậy mà lần này hắn không thêm đường hay sữa mà cứ như vậy nhấp vài ngụm.
Hắn khẽ nói "Chẳng qua là có duyên gặp mà thôi.
Cũng đã lâu không có liên lạc."
Thẩm Dục hừ lạnh một tiếng, giọng chua chát nói "Lâu