Xung quanh tối đen như mực, điểm sáng duy nhất chỉ là ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ cao gần nóc nhà chiếu vàovà đống lửa ở phía trước vang lên từng tiếng lách tách trong không gian yên tĩnh.
Hôm nay đã là ngày thứ tư đoàn đội của Thẩm Dục tiến vào tỉnh N, hiện bọn họ đang ở trong một nhà kho bỏ hoang từ trước mạt thế, nơi này là Lý Tinh tìm được, nó nằm ở nơi ngoại thành thưa thớt dân cư nên tang thi không đông như những nơi khác.
Nhưng nếu bọn họ tiếp tục ở trong này thì chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều tang thi vây đến.
Thược Diễn bưng một bát cháo nấu cùng với động thực vật biến dị đi đến chỗ Thẩm Dục ngồi nghỉ, cậu ta ngồi xuống bên cạnh rồi đưa chén cháo đến trước mặt y, giọng trong trẻo đầy quan tâm nói "Đội trưởng, anh ăn một chút đi."1
Thẩm Dục không quá để ý mà cầm bát cháo lên từng ngụm ăn hết, hiện tại trong đầu y chỉ luẩn quẩn ý nghĩ liệu A Nhiên có ở chỗ này không.
Nếu ở, tại sao lại không đến tìm y chứ.
Không, là y khiến A Nhiên bỏ đi, y phải đi tìm em ấy mới đúng.
Đối với Thẩm Dục ăn là để bổ sung năng lượng, ai đưa cho y không hề quan trọng, nhưng chỉ là hành động tiếp nhận bát cháo này của y giống như tiếp nhận tấm lòng mình trong mắt Thước Diễn.
Tất cả mọi người yên tĩnh ăn món cháo nấu chung với động thực vật biến dị để bổ sung năng lượng rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi, bọn họ đều cố hết sức không tạo ra tiếng động nào, bởi theo tang thi cấp bậc tăng lên thì khứu giác và thính giác của chúng càng nhạy bén, thậm chí thị giác gần như mù lòa của chúng cũng có thể nhìn thấy.
.
ngôn tình sủng
Trong thời gian nghỉ ngơi không ai để ý, trên một cửa sổ nhỏ có hai đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng cẩn thận quan sát bên trong.
Giọng nói non nớt của bé trai vang lên "Kẻ này thật đáng ghét, vậy mà dám dụ dỗ Vương Hậu của Vương!"
Một giọng bé gái mang theo nghiêm túc non nớt khác vang lên "Mama nói, kẻ dụ dỗ người có gia đình là tiểu tam, tiểu tam đáng bị đánh!"
Nam hài gật mạnh đầu nói "Mama cũng nói, nam nhân có tiểu tam bên ngoài không cần về nhà!"1
Trong lúc nhất thời, có một chiến tuyến kì lạ sinh ra.
Nữ hài làm bộ người lớn mà thở dài phiền muộn nói "A Lục, em thấy chúng ta nên giúp Vương tìm Vương Hậu mới thôi.
Vương Hậu này thật không tốt, vậy mà có tiểu tam còn dám về, đã về còn mang cả tiểu tam theo."
Nam hài cũng đồng ý nói "Thật sự nên tìm Vương Hậu mới.
Nhưng mà A Hồng, em thấy chúng ta nên tìm ai đây? Anh nhìn đi nhìn lại hình như không có ai thích hợp hết nha!"
Hiển nhiên đôi trai gái này chính là cặp song sinh Thái Lục và Thái Hồng.
Lúc này hai đứa nhỏ đang đứng trên đầu một con rắn lớn toàn thân màu đen tuyền trơn bóng, mà trang phục hai đứa bé này mặc thế nhưng cũng là trang phục phương tây quý tộc thời trung cổ giống của Mạc Dịch.
Đối với chuyện quần áo rườm rà này Sở Nhiên cũng chỉ có thể vuốt mặt thở dài, tỉnh N vốn phát triển chủ yếu là du lịch tại các kiến trúc phương tây cũ, vậy nên phát triển kèm theo có rất nhiều dịch vụ khác, trong đó cho