Ngày đó lúc mạt thế đến thì Sở Tiêu Tiêu cùng bạn đến Quan Thanh tỉnh G chơi, đời trước vì có Sở Nhiên mà đám người Quách Tông rời đi sớm, nhưng đời này không có hắn nên bọn họ rời đi muộn hơn, cô cũng bởi vậy mà gặp được bọn chúng.
Ban đầu nhân loại còn có thể duy trì được đạo đức và nhân tính, Quách Tông dù lòng người dạ thú nhưng gã vẫn duy trì vẻ văn nhã tri thức của mình, lương thực hay nước uống vẫn chưa hề thiếu thốn, tang thi bên ngoài cũng chỉ là hơi đáng sợ một chút mà thôi.
Lúc đó tình đồng tộc vẫn còn.
Nhưng trên đường đi đến Phượng Liên thành thì bọn chúng nhận ra có những người sở hữu dị năng đặc biệt, những kẻ sở hữu dị năng này tự cho bản thân hơn người, chúng bắt đầu tách biệt và phân biệt đối xử với người thường, lúc kiếm vậy tư cũng cảm thấy mình có năng lực, mình xuất lực nhiều hơn nên đa số vật tư đều là mình kiếm về, những kẻ vô dụng kia chỉ là ăn bám mà thôi.
Đây chính là sơ kỳ mạt thế, người có dị năng tự cho bản thân là loài tiến hóa mới mà coi những người bình thường là những kẻ vô dụng, chỉ có thể làm nô lệ phục vụ bọn chúng.
Sở Tiêu Tiêu cũng không thoát khỏi số phận làm nô lệ này, cô khi đó là thiếu nữ xinh đẹp, bị nam nhân nhìn chằm chằm là chuyện không thể tránh.
Trong đó gã Hách Giang này chính là kẻ cầm đầu, bọn chúng nhắm vào những cô gái có vẻ ngoài tốt trong đội rồi bắt các cô phục vụ chúng, mặc chúng lăng nhục chà đạp.
Ban đầu có người phản kháng thì cũng chỉ bị đánh mà thôi, càng về sau nhân tính càng mỏng manh, vài ba ngày chết một hai người không có gì là lạ.
Một đường vất vả đến được căn cứ Z, đợi khi đến được đây cô liền vội không chờ được mà rời khỏi đội ngũ của bọn chúng, ban đầu còn có vài ba người đến quấy rối cô, nhưng về sau vì quân đội quản lý dị năng giả có chút nghiêm ngặt nên Quách Tông ra lệnh không cho bọn họ làm bậy nữa.
Hơn một năm không thấy Hách Giang, bây giờ nhìn lại cô vẫn theo bản năng mà run rẩy sợ hãi.
Gã như không nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô mà tiếp tục tươi cười đưa cho Sở Nhiên cùng Thược Diễn mỗi người một ly rượu rồi hơi khom người mà tỏ ra kính phục tự giới thiệu với hắn "Tôi là Hách Giang, đội phó đoàn đội Hỏa Lang.
Hôm nay tôi thật vinh hạnh được gặp Sở thiếu tại đây."
Nói xong gã giơ tay mời rượu hắn, hắn khẽ chạm rồi nhấp một ngụm nhỏ rồi thôi.
Nhìn gã lại muốn tìm cửa từ trên người Sở Tiêu Tiêu, Thược Diễn không vừa mắt kẻ này nên lên tiếng cản trước một bước "Không biết đội phó Hách cùng Tiêu Tiêu quen biết như thế nào vậy?"
Hách Giang liếc Sở Tiêu Tiêu đang sợ đến run rẩy không nói nổi một lời thì vừa lòng đáp lại Thược Diễn "Trước đây chúng tôi chung một đội ngũ, cùng nhau cực khổ mà chạy nạn đến nơi này.
Chẳng qua đến được nơi an toàn rồi đại đa số người thường đều rời khỏi đội, chúng tôi liền không gặp mặt nữa mà thôi."
Thược Diễn ồ một tiếng, trên môi đều là ý cười chế nhạo rõ ràng, nếu là một đội ngũ tốt thì chẳng ai lại rời đi, nhìn dáng vẻ sợ đến tái mặt của Sở Tiêu Tiêu thì có thể biết đám người này chẳng có chỗ nào tốt đẹp.
Sở Nhiên vẫn duy trì dánh vẻ ôn hòa, chỉ là đôi mắt hơi hạ xuống đầy vẻ ám trầm, hắn thở