Tang thi là vật chết, chúng nhờ năng lượng virus mang lại mà hoạt động, chúng không biết mệt mỏi, không cảm nhận được ấm lạnh hay đau đớn, thị giác gần như mù lòa, khứu giác ngoại trừ mùi hương của nhân loại thì không thể cảm nhận được mùi hương khác.
Hoàn toàn là một cái xác biết đi.
Nhân loại biết mệt mỏi, biết đau đớn, biết lo sợ, bọn họ khi đối đầu với hàng vạn cái xác không thể cảm nhận gì thì sẽ ra sao đây.
Tang thi vây thành đã ba tiếng trôi qua, dị năng giả cùng quân đội từ nhóm này đến nhóm khác thay nhau xông lên, tang thi phía dưới cũng đạp lên xác đồng loại mà tiến tới.
Anh em Thái gia cùng nhau hợp lực gọi đến một nhóm hơn mười động vật biến dị, sai phái chúng tàn sát tang thi.
Một dị năng giả thuộc đội dị năng giả của quân đội nhìn động vật biến dị đột nhiên gia nhập thì sợ hết hồn hết vía "Từ khi nào mà động vật biến dị cùng tang thi bắt tay với nhau thế này?!"
Thái Hồng nghe vào tai mà tức đến thở phì phì, cô bé chỉ tay vào người này mà lớn tiếng hô "Ông chú lạc hậu! Đây là người ta gọi đến, từ khi nào là đồng lõa với tang thi hả?!"
Người này nhất thời ngại ngùng "Thì ra là phe mình! Nhất thời không rõ, thật xin lỗi!"
Cô bé này tính khí cũng thật lớn.
Sở Nhiên nhìn biển tang thi không thấy điểm cuối, tinh thần lực của hắn phiêu đãng khắp nơi không ai thấy được mà cẩn thận thăm dò mọi ngóc ngách.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng ra tay, chỉ đứng một bên lẳng lặng quan chiến.
Nhìn đến một đám người mệt mỏi ngồi ở một góc hấp thu tinh hạch để khôi phục dị năng, tinh hạch hiện tại là tiền tệ lâm thời, nó không chỉ dùng cho việc nâng cấp dị năng mà còn dùng để chi tiêu sinh hoạt, một dị năng giả dù có mạnh đến đâu cũng không dư thừa quá nhiều tinh hạch.
Liên tục dùng tinh hạch khôi phục, tinh hạch có người còn cũng có người không.
"Tiêu Tiêu.
" Sở Nhiên gọi Sở Tiêu Tiêu cũng ngồi một góc khôi phục dị năng.
Nghe hắn gọi mình thì cô lập tức chạy đến, lúc này sắc mặt cô trắng bệch, đầu nặng chân nhẹ khiến bước chân có chút lảo đảo.
"Anh, anh gọi em có chuyện gì sao?" cô thở hổn hển mà hỏi hắn.
Sở Nhiên không nói gì mà lấy từ trong không gian ra cái chai, bên trong chai là thứ chất lỏng mang mùi tanh nồng của máu tươi.
Sở Tiêu Tiêu có chút nghi ngờ nhìn cái chai trong tay hắn "Đây! đây là?"
Đem chai đặt vào tay cô, hắn hờ hững nói "Là máu động vật biến dị cấp năm.
"
Trong máu thịt của động vật biến dị đều là năng lượng nó tích trữ, giống như tang thi có dị năng thường săn bắt dị năng giả bởi trong cơ thể dị năng giả nơi nơi đều là năng lượng giúp chúng thăng cấp cùng hồi phục năng lượng.
Cũng như vậy, dị năng giả ăn thịt uống máu động vật biến bị cũng sẽ có thể khôi phục dị năng, chỉ là không mấy ai có thể ăn sống nuốt tươi mà thôi.
Nhìn chai máu động vật biến dị trong tay, sắc mặt Sở Tiêu Tiêu càng thêm trắng bệch, cô không có nhiều tinh hạch để khôi phục năng lượng, hiện tại muốn khôi phục chỉ có thể uống chỗ máu này mà thôi.
Hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt, cô nhẫn nhịn mùi vị khó chịu đó mà nuốt xuống từng ngụm, năng lượng trong máu theo đó mà bị cơ thể cô hấp thu, từng chút khôi phục dị năng.
Ánh mắt những người khác tỏa sáng mà nhìn chằm chằm hắn, Sở Nhiên cũng không giữ chỗ máu thịt nuôi tang thi đã không còn tươi của mình lại mà đem ra cho bọn họ dùng.
Không thể lãng phí, mạt thế lương thực rất khan hiếm.
Nhờ vậy tốc độ hồi phục năng lượng của dị năng giả được đẩy nhanh tốc độ, Thẩm Dục vừa lúc cũng rút lui về đây để khôi phục.
Y nhìn thanh niên đã trở về dáng vẻ trước