Bởi vì ngày đó trước thời gian tan học, Tá An Hủy ở thư quán làm xong bài tập liền về nhà sớm. Nàng mở cửa, lưng đeo túi sách chuẩn bị lên lầu, kết quả làm cho người ta kỳ quái chính là, phòng lúc này cư nhiên còn đóng cửa. Bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm nghiêm túc của Tá ba Tá mẹ, nghe phất qua chính là đang bàn về chuyện đi Thượng Hải.
"Dù sao An Hủy còn nhỏ, em nghĩ chúng ta vẫn là ở đây đi, em lo lắng." Tá mẹ giọng nói mang theo nhiều tâm tình, giống như đang phản đối Tá ba quyết định.
Tá ba ba cười gượng một tiếng, "Anh vốn định trước đi Thượng Hải dốc sức làm, có sự nghiệp liền rước mẹ con em qua, nhưng bây giờ ngẫm lại, cả nhà cùng đi là tốt nhất."
"Lão Tá, nơi nơi bôn ba đối đứa nhỏ trưởng thành cũng không có lợi, chúng ta nhân sinh không quen, Thượng Hải lại là thành phố lớn, làm sao có thể trụ vững?" Tá mẹ vẫn giữ thái độ bảo thủ
Chỉ nghe qua mấy câu, Tá An Hủy trong lòng biết rõ, Tá ba đã làm quyết định sẽ đi Thượng Hải. Chuyện này cũng không có gì bất ngờ, nàng chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, đời trước Tá ba cũng không vội mang theo vợ con. Ông ấy theo cậu cả đi trước Thượng Hải, rồi sau đó mới rước vợ con qua. Nhưng hiện tại, như thế nào là toàn gia rời đi?
Tá An Hủy tiếp tục nghe hai người đối thoại, động tác tận lực phóng nhẹ, không để mặt trong ba mẹ nghe được tiếng gió.
"Đi Thượng Hải có gì không tốt, đó là quê hương của chúng ta, hơn nữa An Hủy mười lăm tuổi, tiếp qua vài năm liền trưởng thành. Em nghĩ xem, mười lăm tuổi, chúng ta đều đang làm gì? Anh đã theo ba ba nắng gió Nghiễm Châu mấy năm trên xe lửa, cũng làm nên nhiều thành tựu." Tá ba nhắc đến những ngày còn trẻ, hào hứng nói.
"Như vậy......" Tá mẹ nghe xong cũng có chút thỏa hiệp, dù sao để Tá An Hủy ở đây thật ủy khuất cho nàng. Nơi này tuy ổn định, nhưng cuộc sống không nhiều khá giả, đối tương lai có điểm không tích cực.
"Anh đã liên hệ xong trường học, là một trường nữ sinh, vừa lúc có thể tránh cho nàng yêu sớm." Tá ba tựa hồ rất là đắc ý nói.
Tá An Hủy trên trán đều nổi ba lằn hắc tuyến, nguyên lai ba ba còn có loại suy tính này. Nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn rít gào, đối ba ba rống lớn: "Ba ba quá ngây thơ rồi, trường nữ sinh một chút cũng không an toàn! Rất nguy hiểm đấy!"
Nhưng thật ra, Tá An Hủy đối chuyển trường cũng không quan tâm. Trái lại, có hộ khẩu Thượng Hải, tương lai thi vào Học Viện Điện Ảnh cũng là một loại ưu thế. Nhưng một khi đi Thượng Hải, dưới áp lực của hoàn cảnh, nàng không biết có thể ngăn lại hết thảy đời trước phát sinh. Nàng lo lắng bi kịch kia lại một lần nữa xảy ra với ba mẹ.
Hỗn loạn suy nghĩ bị Tá mẹ lời nói đánh gãy. Tá An Hủy lắc đầu, cũng chỉ đành trước hết nghe xong.
"Liên hệ trường học nào? Sao anh không thương lượng cùng em?" Tá mẹ ngữ khí có chút tức giận, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ đều do nàng cầm quyền, nơi nào đến lượt Tá ba một mình tự quyết.
Tá An Hủy thiếu chút nữa phun cười, tốt xấu mới nhịn xuống.
Tá ba đành phải bồi cười nói:"Đây là chuyện khẩn cấp, còn không kịp báo cho em biết. Ngàn vàng khó được một cái danh ngạch, em biết đấy, Liễu Khánh tốn bao tâm tư khí lực mới xin được một suất." Đây là lời nói thật, trường nữ sinh kia vốn chỉ nhận hộ khẩu Thượng Hải mà thôi, đối tình cảnh gia đình hắn lúc này, xin vào thực sự không dễ.
......
Tá An Hủy có điểm ngây người, chuyện này vẫn liên quan đến Liễu Khánh? Nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, sắp tới, không phải là muốn nàng cùng Liễu Dĩ Hân tiếp tục dây dưa?
Quả nhiên, Tá ba tiếp tục nói:"Dĩ Hân cũng học ở đó, còn có thể giúp trông nom An Hủy nhà ta, tránh cho con bé ở trường chịu thiệt."
Tá An Hủy lảo đảo đỡ lấy vách tường, đầu đột nhiên có chút choáng váng. Nếu không phải còn giữ được tia lý trí, nàng đã trực tiếp rơi xuống thang lầu bỏ mình. Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc vẫn rơi vào tay Liễu Dĩ Hân! Đùa kiểu gì vậy!
Tá mẹ nghe đến Liễu Dĩ Hân, liền thở phào nhẹ nhõm: "Lần này xem như anh chu