"Dĩ Hân! Em dù mất đi chị, cũng quyết không cho bất luận kẻ nào có được chị!"
Tá An Hủy mặc một thân váy dài đỏ thẫm, trong tay mang theo dao quân dụng một đường xông thẳng vào văn phòng tổng tài tập đoàn Tưởng Khởi, từng bước tới gần Liễu Dĩ Hân, hai mắt che kín tơ máu màu đỏ cùng nước mắt trong suốt, cho thấy giờ khắc này nàng đã hoàn toàn mất đi lý trí, tình nguyện cùng Liễu Dĩ Hân đồng quy vu tận quyết tuyệt.
Liễu Dĩ Hân chậm rãi lui về phía sau, nàng không biết vì cái gì Tá An Hủy sẽ mang theo dao xâm nhập văn phòng chính mình, mà toàn bộ bảo an lúc này đều đang ở bên ngoài ngăn cản đám đông phóng viên điên cuồng truy đuổi.
"Dĩ Hân! Chị vì sao, vì sao đối với em như vậy?" Thân ảnh mặc váy dài hồng sắc rung lên một chút, nhưng không có dừng lại cước bộ chính mình.
Tá An Hủy đã không quản được nhiều như vậy, nàng yêu Liễu Dĩ Hân, yêu đến khắc vào trong xương tủy. Thế nhưng Liễu Dĩ Hân không thương nàng, thậm chí ngay cả một chút thương hại đều không có. Chẳng lẽ bởi vì nàng chỉ là tình nhân của nàng ấy, dựa vào nàng ấy mới đỏ tía, cho nên, Liễu Dĩ Hân liền tùy ý ném xuống nàng?
Tám năm cảm tình, Tá An Hủy thậm chí làm tốt cả đời này tình yêu không thể phơi bày ánh sáng, nhưng không nghĩ đến Liễu Dĩ Hân sẽ tàn nhẫn như vậy, cho người đưa đến chi phiếu sáu con số, liền quay lưng phủi bỏ toàn bộ quan hệ.
"An Hủy, có chuyện gì không thể hảo hảo nói sao?" Liễu Dĩ Hân lui không thể lui, lưng dựa vào bức tường lạnh như băng, trên gương mặt cao lãnh đã nổi lên tia hoảng sợ, nhưng trước sau vẫn không đánh mất ngạo khí của nàng.
"Hảo hảo nói, chị sẽ không vứt bỏ em sao?" Tá An Hủy nước mắt trong khoảnh khắc tuôn xuống như mưa, rõ ràng là gương mặt ảnh hậu tuyệt mỹ được vạn người ngưỡng mộ si mê, lúc này đã giăng kín nước mắt cùng tuyệt vọng.
"An Hủy, chị có nỗi khổ riêng, tạm thời không thể nói cùng em. Sau khi chia tay, chúng ta vẫn là chị em tốt, em có khó khăn vẫn có thể tìm chị, chị sẽ tận lực." Liễu Dĩ Hân ánh mắt phức tạp, một số chuyện nhất thời không thể giải thích, trước mắt cần ổn định cảm xúc Tá An Hủy. Nàng cảm thấy Tá An Hủy là bị cái gì kích thích, bằng không với tính cách nàng ấy, sao có thể làm ra chuyện này. Mà dao quân dụng kia, là ai đưa cho Tá An Hủy?
"Chị em tốt? Ha ha ha ha." Tá An Hủy bật cười trào phúng, còn có thể làm chị em tốt sao? Ai hiếm lạ cùng chị làm tỷ muội? Chính mình năm hai mươi hai tuổi, ở đoạn thời gian thanh xuân đẹp nhất, liền cùng một chỗ với Liễu Dĩ Hân, suốt tám năm ân ân ái ái, giờ đây chính mình liền bị vứt bỏ. Chẳng lẽ, đây là kết cục của việc bị bao dưỡng?
"Em hỏi chị, chị có từng yêu em hay không?" Tá An Hủy hai mắt tràn đầy lệ nhìn Liễu Dĩ Hân, nghẹn ngào hỏi.
Liễu Dĩ Hân đáp không được, nàng không có lập trường trả lời vấn đề này. Lớn lên trong sự giáo dưỡng của một gia tộc thương nghiệp, nàng có tới bây giờ cũng không đem tình yêu trở thành trọng yếu. Sự nghiệp luôn là ưu tiên hàng đầu, nếu tập đoàn bị ảnh hưởng, nàng sẽ không chút do dự buông xuống tình yêu.
Nhưng tám năm không phải thời gian ngắn, ở bên Tá An Hủy, tình yêu nồng nhiệt của nàng ấy đã sớm làm tan chảy nàng, đáng tiếc, còn chưa đến mức khiến nàng phải hy sinh tất cả. Sự nghiệp làm trọng, để ổn định tập đoàn, nàng sắp tới liền buộc phải kết hôn, nàng nghĩ sớm một chút buông xuống Tá An Hủy là tốt nhất, dù sao tám năm qua, danh cùng lợi nàng cho nàng ấy, cái gì cũng không thiếu.
"Vấn đề này hiện tại thảo luận còn có ý nghĩa sao?".
"Liễu Dĩ Hân! Chị thật vô tình!" Tá An Hủy hết hy vọng, cho dù là dưới tình huống này, Liễu Dĩ Hân cũng