"Vậy chị chính mình muốn đi sao?" Tá An Hủy cũng không biết bản thân bị cái gì, nhìn ánh mắt Liễu Dĩ Hân như có lời muốn nói, liền buột miệng hỏi một vấn đề thập phần thân thiết. Đúng là vẫn còn ám ảnh bởi Liễu Dĩ Hân đời trước, giữa các nàng lẫn nhau cảm giác vẫn là quá mức thân mật.
"Tổng thể mà nói, ra ngoại quốc phát triển tốt chút." Liễu Dĩ Hân nhìn qua là trả lời câu hỏi của Tá An Hủy, kỳ thật lại tránh đi hai chữ chính mình tối quan trọng.
Tá An Hủy hiểu được kỳ thật người của Liễu gia từ khi sinh ra đã được sắp xếp đâu đó trước. Có lẽ sau này chuyện xuất ngoại du học cũng không phải là sự kiện đáng nhắc tới, nhưng tại thời điểm này, xuất ngoại là chuyện cực kỳ xa xỉ, du học trở về nước liền sẽ được toàn thể công ty chào đón nhiệt liệt, một đường bậc đèn xanh thăng tiến, mà các gia tộc có người kế thừa ở hải ngoại về, dĩ nhiên danh giá hàng đầu.
Tá An Hủy ngẫm lại không lý do phản bác, quả thật, xuất ngoại chính là lựa chọn tốt nhất. Không thể nghi ngờ, Liễu Dĩ Hân rất thông minh, xinh đẹp cùng gia thế thật ra chỉ là phụ trợ cho trí tuệ của nàng mà thôi. Nhưng đây thật là chính nàng ý nguyện sao?
Vì cái gì Tá An Hủy luôn cảm giác Liễu Dĩ Hân ánh mắt có điều do dự, hay là do chính mình suy nghĩ quá nhiều? Tá An Hủy lắc lắc đầu, không cho chính mình nghĩ lung tung nữa, chuyên tâm dùng bữa.
"Đến thời điểm vũ hội tổ chức, học tỷ còn ở tại trường sao?" Đậu Bình hấp tấp hỏi. Nếu vũ hội không có Liễu Dĩ Hân, thật sự là nhiều tiếc nuối.
"Hẳn là còn tại." Liễu Dĩ Hân ngẫm nghĩ, vũ hội tổ chức là dịp hè sau khi kết thúc năm cuối cao trung, nàng tất nhiên là vẫn còn ở Thượng Hải.
"Vậy là tốt rồi." Đậu Bình thả tâm, tiếp tục ăn cơm tán gẫu.
Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân đều là cười nghe Đậu Bình bát quái, tuy rằng các nàng trong lòng mang tâm sự, nhưng đều tránh nhắc lại vấn đề này.Tá An Hủy không muốn đào sâu tìm hiểu làm gì, bởi vì đối Liễu Dĩ Hân càng để ý, Tá An Hủy trong lòng lại càng rối rắm. Chị ấy đi rồi cũng tốt, chính mình đỡ phải lo lắng chuyện kiếp trước tái diễn, nhưng nếu Liễu Dĩ Hân thật đi rồi, Tá An Hủy lại cảm thấy trong lòng mạc danh tiếc nuối cùng mất mát.
Mà Liễu Dĩ Hân vốn chán ghét Liễu Khánh ép buột cùng sắp đặt, nàng từ nhỏ mọi chuyện đều ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nàng biết chính mình chỉ là không có đem mặt phản nghịch kia biểu hiện ra ngoài mà thôi. Xuất ngoại nàng cũng chẳng ham thích gì, nhưng nếu không đi thì sao? Nàng có bao nhiêu quật cường, thì cha nàng có bấy nhiêu cứng rắn, đây cũng không phải thời điểm thích hợp cùng cha nàng đối chọi, cho nên vẫn là thuận theo mới tốt.
"Liễu học tỷ, chị ăn cái này, ăn rất ngon a!" Đậu Bình hướng Liễu Dĩ Hân trong bát gắp một khối thịt cá trích, Liễu Dĩ Hân mày nhíu một chút.
"Đậu Bình, chị ấy không thích ăn cá." Tá An Hủy không chút suy nghĩ, liền thốt ra. Mặt sau câu nói kia nàng chưa nói, Liễu Dĩ Hân khiết phích rất nặng, chị ấy dĩ nhiên không ăn qua đũa người khác gắp, huống có còn là thịt cá, kiếp trước, ngay cả chính mình tỉ mỉ chọn hết xương, gắp đến bên môi chị ấy, chị ấy cũng rất miễn cưỡng mới nuốt xuống.
Có đôi khi, có trí nhớ kiếp trước thật đúng là không phải chuyện gì tốt. Nàng vừa nói xong liền phát hiện, dạng hành vi này của mình có bao nhiêu khả nghi.
"Em như thế nào biết?"
Lần này đặt câu hỏi không phải Đậu Bình, mà là Liễu Dĩ Hân. Đậu Bình trong lòng nghĩ đến Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân hai nhà thâm giao, biết thói quen này đó của nhau cũng không kỳ quái. Nhưng Liễu Dĩ Hân rất rõ ràng, thói quen ăn uống của nàng, trừ đầu bếp riêng cùng người trong nhà, cũng chưa từng có người ngoài nào biết được. Mỗi lần ăn cơm, Liễu Dĩ Hân tuy rằng cố ý tránh đi món cá, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói qua chính mình không ăn cá, Tá An Hủy lại từ nơi nào biết?
"Bởi vì em cũng không thích ăn nha, vừa mới em thấy chị thoáng nhíu nhíu mày, nên em nghĩ chị cùng em giống nhau thôi." Tá An Hủy cái khó ló cái khôn giải thích nói.
"Nguyên lai Tá muội muội đối chị quan tâm như vậy. Thật đúng là xảo, bị em đoán đúng rồi.".
Liễu Dĩ Hân thật đúng là tin. Nàng nhìn Tá An Hủy, khẽ mỉm cười nói. Kia tươi cười cũng không phải mang theo ẩn ý, chỉ là thực thuần túy. Tá An Hủy nhìn mà có chút giật mình, Liễu Dĩ Hân tùy ý thoải mái như lúc này, đời trước thật sự chưa từng gặp qua.
Cho nên, là đi hải ngoại mấy năm làm cho chị ấy cải biến sao? Tá An Hủy bỗng nhiên có chút tò mò.
Một bên nhìn hai người mắt đi mày lại, Đậu Bình đột nhiên cảm thấy có chút mùi gian, nhưng là cũng không suy nghĩ gì nhiều. Bởi vì thời đại này các nàng tư tưởng còn quá bảo thủ, nếu đặt ở mười mấy năm sau, Đậu Bình khẳng định có thể lĩnh ngộ đây là bách hợp nảy mầm a!
Tá An Hủy thề chính mình càng nói nhiều càng sai, nếu không làm sao bỗng nhiên tự đào hố chôn mình? Nàng vùi đầu ăn cơm, Liễu Dĩ Hân trong ánh mắt cũng là mang theo ý cười, tuy nàng gương mặt vẫn lạnh lùng giống như ánh trăng ban đêm, xa xôi rét lạnh, nhưng lúc nàng cười lại đẹp đến khiến người hoa cả mắt, cũng chỉ có Tá An Hủy mới không biết thưởng lãm, chỉ lo nhìn