Tá An Hủy mềm mại làn da xúc cảm so với chính mình còn phải trơn mịn, trên lưng thanh kỳ cốt cách, cốt con bướm mê người ở thời điểm kích động, hơi hơi triển khai cánh, còn có hai tiểu thỏ ngọc co dãn mê người... Liễu Dĩ Hân cũng không biết chính mình có phải hay không bị bệnh, cư nhiên trong đầu không ngừng nhớ lại vừa rồi một màn khiến cho thị giác, xúc giác bị đánh sâu vào.
Hai người bởi vì xảy ra một loạt chuyện tình đều giống như làm một giấc mộng xuân, tâm động lại xấu hổ dị thường. Đặc biệt Tá An Hủy, cũng không biết chính mình là như thế nào về nhà.
Nàng nằm trên giường nhỏ, lăn qua lộn lại, trằn trọc, chính là ngủ không yên. Liễu Dĩ Hân nhất cử nhất động đều thực hấp dẫn người, mặc dù còn chưa rút đi hai mươi tuổi ngây ngô. Nhưng lại rất mê hoặc, chính mình cũng không biết có phải bị di chứng hãm sâu ở đời trước không? Tá An Hủy tỉnh táo lại, liền cảm thấy hành vi chính mình hôm nay giống như nhập ma, đều là bất khả tư nghị.
Nàng ngẩn ngơ nhìn trần nhà tối đen, nghĩ tới nghĩ lui, cư nhiên vẫn là chuyện liên quan đến Liễu Dĩ Hân.
Tá An Hủy chẳng qua là hoài nghi, hiện tại còn thực xác định. Đời trước Liễu Dĩ Hân xuất ngoại mấy năm, nhất định đã xảy ra chuyện gì rất lớn, mới có thể khiến cho tính cách của chị ấy vặn vẹn thành bộ dáng như mình thấy lúc sau, lãnh mạc vô tình, khó có thể hầu hạ, giống một đóa hoa hồng cao quý lãnh diễm.
Bất quá, Tá An Hủy nghĩ đến Liễu Dĩ Hân lập tức sẽ xuất ngoại, trong lòng bắt đầu tâm phiền ý loạn. Cũng không biết là đáng tiếc Liễu Dĩ Hân tính cách sắp sửa phát sinh kinh thiên đại nghịch chuyển, vẫn là thuần túy đau lòng bởi vì các nàng sắp phải ly biệt.
Liễu Dĩ Hân hiện tại vẫn rất đáng yêu.
Tá An Hủy, đình chỉ! Ngươi quên chính mình là chết như thế nào sao? Ngươi quên người ta suất chi phiếu thời điểm là cỡ nào vô tình sao? Vết sẹo đã muốn quên đau rồi, vì cái gì còn muốn khơi mào?
Nàng biết, Liễu Dĩ Hân giống như là kem, nàng vừa nếm đến ngon ngọt, liền muốn ăn nhiều mấy ngụm. Cho dù sự tình hôm nay vượt qua chính mình đoán trước, trong lòng rung động đã muốn che lấp đi kiếp trước thống khổ, Tá An Hủy vẫn cảm thấy nên tỉnh táo lại, rời xa người kia mới là lựa chọn tốt nhất.
Tá An Hủy trong đầu hai cái tiểu nhân đánh nhau, cũng không rõ khi nào thì mơ mơ màng màng chìm vào ngủ, chỉ cảm thấy trong mộng Liễu Dĩ Hân cũng không buông tha chính mình, ở trước mắt phất cũng phất không đi. Tá An Hủy phiền não đến cực điểm, liền rống giận một tiếng, vì thế, mộng cũng liền tỉnh. Nàng mở to mắt, vốn tưởng rằng chính mình vẫn chưa ngủ bao lâu, thế nhưng trời cũng đã gần sáng.
Nàng kéo thân hình mỏi mệt không chịu nổi, trên lưng đeo ba lô Trung Quốc thịnh hành, ép tới xương sống đều đau lên, Tá An Hủy tùy tiện ăn mấy ngụm điểm tâm, liền đến trường. Kỳ quái là Đậu Bình không xuất hiện ở lớp, ngồi tự học như mọi khi, chẳng lẽ cậu ấy vì chuyện xảy ra hôm qua, còn không có khôi phục lại? Tá An Hủy đầu đầy mờ mịt, dù sao bị chuyện như vậy đả đảo rất không giống tính cách cỏ dại của Đậu Bình.
Bởi vì cuối tuần rồi diễn ra vũ hội, sáng thứ hai cả lão sư và học sinh đều mệt mỏi. Lão sư ở trên bục giảng bài có chút lạc giọng, phía dưới học sinh nghe giảng bài còn liên tục đánh ngáp. Mà Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân một màn khiêu vũ kinh diễm còn không có hạ nhiệt, thời điểm bước vào cổng trường, Tá An Hủy đều có thể nghe được bốn phía chỉ trỏ thanh âm.
Hoàn hảo nàng trái tim lớn, cũng không phải chuyện đau đầu gì. Phải biết rằng, chuyện trong phòng thay quần áo nếu truyền đi, chính mình còn không biết trở thành cái gì trong miệng đám người kia đâu! Tá An Hủy mệt nhọc cũng ghé vào trên bàn chợp mắt. Nghĩ lát nữa tan học có nên đi nhìn xem Đậu Bình hay không. Lại nói Liễu Dĩ Hân thời gian này đều không ở trường học, nàng có chút không hiểu mất mát, ngay cả tiếng chim hót bên ngoài đều cảm thấy đặc biệt khó nghe.
Mây trắng bay xa, một mảng trời xanh không chiết xạ ánh dương quang, tia nắng đánh vào dây thường xuân loang lổ trên vách tường, có một loại cảm giác xa xưa u buồn. Ngay cả phong linh treo trên cửa sổ đều cũ kỹ, tiếng phong linh luôn làm người ta cảm thấy hoài niệm, nàng có chút hoài nghi, chính mình có phải còn đối Liễu Dĩ Hân nhớ mãi không quên? Mà nội tâm trực giác đáp án, làm cho nàng rất ảo não.
Vô tình một buổi sáng, Tá An Hủy ăn cơm xong đứng dưới dãy lầu dành cho học sinh cuối cấp, ngơ ngác nhìn mặt trên cũng không hiểu được đang nhìn cái gì. Nàng cả người nóng hổi, nhưng đón gió lại cảm thấy lạnh lùng, Tá An Hủy cũng không biết chính mình làm sao vậy.
Hy vọng nhìn đến bóng hình xinh đẹp quen thuộc sao?
Thời điểm Liễu Dĩ Hân còn ở trường, Tá An Hủy ngay cả tình cờ gặp mặt cũng không chủ động chào hỏi đối phương, thế nhưng giờ phút này trong lòng lại dâng lên cảm giác phiền muộn, thật sự chính nàng đều cảm thấy bản thân khó hiểu.
"Tá An Hủy!" Một thanh âm đánh vỡ