Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [Bh]

Chương 40


trước sau



Sau khi Tá An Hủy được tiêm thuốc, nàng liền rơi vào giấc ngủ mê man, ra một thân mồ hôi, nhưng cảm giác tốt hơn không ít. Nàng cố nhớ Liễu Dĩ Hân trước khi rời đi đã nói gì đó bên tai mình, nhưng nàng một chữ đều không nhớ nổi. Cẩn thận suy nghĩ một hồi, đầu óc liền đau, nàng đơn giản không nghĩ đến nữa.

Hiện tại eo lưng đều bị người nhìn, Liễu Dĩ Hân trong đầu đại khái có thể đem bờ eo quang lõa của nàng phác họa đầy đủ. Tá An Hủy có chút xem thường chính mình, cảm thấy bản thân càng ngày càng tâm thủy tinh.

"An Hủy, uống thuốc đi con." Thấy Tá An Hủy đã tỉnh, Tá mẹ mở thuốc ra, nhẩm tính thời gian, đã đến giờ cho Tá An Hủy uống thuốc rồi.

"Dạ." Tá An Hủy thư thái một ít, đầu cũng không còn nóng nhiều, cho nên nói chuyện cũng có chút khí lực.

Tá An Hủy đem một nắm thuốc nuốt vào, cầm lấy ly nước từng hơi uống cạn. Tá mẹ nhìn sửng sốt một chút, lần gần nhất nữ nhi của bà sinh bệnh, nàng đều chán ghét việc uống thuốc, ép mãi mới uống từng viên một, thực sự là câu giờ rất lâu mới uống xong.

"Mẹ, Dĩ Hân tỷ đến đây lúc nào?" Tá An Hủy làm bộ như vô tình hỏi.

"Nàng cùng tài xế lái xe đưa con đến bệnh viện, lại ở bên chăm sóc con một trận, thật sự có lòng."

"À, như vậy.".

"Đợi khỏe lại chút, con gọi điện cám ơn người ta đi, đừng không lễ phép.".


Tá An Hủy gật gật đầu, kỳ thật nàng cũng rất muốn gọi điện cho Liễu Dĩ Hân, bởi vì nàng rất muốn biết chị ấy ở bên tai nàng đến tột cùng nói cái gì.

Ăn cơm chiều xong, dược hiệu cơ bản đến trong máu, Tá An Hủy rõ ràng cảm giác được thân thể thư thái hơn. Chẳng qua hạ sốt rồi, nhưng cái mũi bị nghẹt, ngay cả hô hấp đều khó khăn, chỉ có thể dựa vào miệng để thở, tất cả lời nói ra đều là giọng mũi.

Nàng nằm trên sô pha phát ngốc một hồi, dùng xong một bao khăn giấy. Nhìn nhìn thời gian, hẳn là Liễu Dĩ Hân cùng gia đình đã ăn xong cơm chiều không sai biệt lắm, Tá An Hủy mới nhích người đến bên điện thoại, quay số Liễu gia.

"Xin chào, cho hỏi có Liễu tiểu thư ở nhà không ạ?" Tá An Hủy mang theo dày đặc giọng mũi hỏi.

"Tiểu thư ở nhà, thỉnh chờ." Tá An Hủy vừa nghe liền biết là tiếng của quản gia.

Thông qua microphone, Tá An Hủy nghe thấy thanh âm giống như trong TV diễn cảnh nhà giàu Thượng Hải, có người tìm tiểu thư, người hầu liền vội vã đi gọi, yên lặng nhún vai liền nghe được đát đát đát, Liễu Dĩ Hân tiếng bước chân đến gần.

"Vâng, xin chào." Tiếng nói Liễu Dĩ Hân nghe vào so ngày thường còn muốn lạnh lùng, tựa hồ tâm tình rất không vui.

"...... Em là Tá An Hủy." Tá An Hủy giọng mũi rất nặng, Liễu Dĩ Hân sửng sốt một chút mới phản ứng lại đây.

"Thoải mái hơn chưa?" Liễu Dĩ Hân nguyên bản tâm tình cực kỳ ác liệt, vừa nghe được giọng Tá An Hủy, không tự giác cong lên khóe miệng, ngữ khí cũng ôn hòa hơn.

Phải biết rằng, vừa rồi ăn cơm chiều cùng gia đình Triệu Thành, quả thực gian nan sống một ngày bằng một năm. Hai nhà cho nhau thổi phồng, giọng điệu quan quyền khách khí, vừa nghe liền cảm thấy cơm nước không còn khẩu vị. Hơn nữa Triệu Thành luôn cố ý tìm đề tài tán gẫu với nàng, Liễu Dĩ Hân cảm thấy thập phần mỏi mệt. Nhưng dù là như thế nàng còn phải giả bộ có hứng thú, nhập vai phải không chỗ hở, vì vậy làm cho Triệu Thành máy hát càng mở càng cao hứng.

"Em đã hạ sốt rồi, bất quá còn chút cảm mạo." Tá An Hủy rút ra khăn tay, hung hăng lau mũi,"Cái kia, cảm ơn chị." Tá An Hủy luôn cảm thấy đối Liễu Dĩ Hân nói cảm ơn tựa hồ rất không tự nhiên, nhưng kiếp này nàng đã nói không ít. 

"Cảm tạ chị chuyện gì?" Liễu Dĩ Hân nhớ lại trên bàn cơm mọi người vui vẻ tán gẫu, Triệu Thành vẫn luôn dùng ánh mắt phong lưu phóng khoáng mê đắm nhìn chằm chằm vào nàng, khiến cho nàng ghê tởm vô cùng, nàng chỉ có thể bất động thanh sắc dịch người ngồi trên sô pha, mượn thân hình ba ba ngăn trở tầm mắt đáng giận kia.

"Cảm tạ chị tới thăm em, còn có cảm ơn bá phụ." Tá An Hủy nói thực đường hoàng, nhưng nàng biết chính mình không chỉ cảm tạ chuyện này, nàng còn muốn cảm tạ Liễu Dĩ Hân quan tâm cùng chiếu cố, kiếp trước cầu mà không được, kiếp này rốt cuộc được như nguyện lại vẫn cảm thấy xa cách.

"Ừm, không khách khí." Liễu Dĩ Hân thần sắc ảm đạm.

Liễu Dĩ Hân ngữ khí lạnh như băng làm cho Tá An Hủy có chút giật mình, nghĩ không ra nên làm sao tiếp tục cuộc nói chuyện này, hai người liền rơi vào trầm mặc, Tá An Hủy cũng không biết chuyện gì làm cho Liễu Dĩ Hân mất hứng như vậy.

......

"Dĩ Hân, lúc em ngủ, chị đã nói gì với em sao?"  Tá An Hủy hít sâu một hơi, đánh vỡ trầm mặc.


"Phải không? Em hy vọng chị nói cái gì?" Ánh mắt Liễu Dĩ Hân vừa rồi ảm đạm tựa hồ sáng lên, ngữ khí như cũ thản nhiên hỏi. Kỳ thật nàng cũng không nói lời gì trọng yếu, chỉ là muốn Tá An Hủy gọi điện cho mình. Nếu có thể nghe được lời thật lòng của em ấy, tựa hồ sẽ làm nàng nhân sinh tuyệt vọng dấy lên một chút hy vọng.

"Em làm sao đoán được." Tá An Hủy tim đập dồn dập, nhưng vẫn mạnh miệng tiếp tục nói. Nàng mơ hồ đoán được rồi lại mạnh mẽ lắc đầu, Tá An Hủy vỗ vỗ cái ót, cảm thấy nếu Liễu Dĩ Hân nói mấy lời kia, thực sự có chút không giống với chị ấy.

"...... Cũng không phải cái gì trọng yếu." Một chút hào quang trong mắt Liễu Dĩ Hân cuối cùng ám xuống.

Liễu Dĩ Hân biết lời vừa rồi của mình thật là vô cớ gây sự, nhưng lại khống chế không được mất mát. Đại khái, Tá An Hủy hành vi thăm dò như gần như xa, cùng ánh mắt đáng giận của Triệu Thành giống như cộng hưởng, lại thêm nàng sắp phải rời quê nhà đi nước ngoài học tập, khiến cho tâm tình nàng hết sức phức tạp.

Nơi này, còn có người nào thật sự khiến cho nàng lưu luyến sao?

Liễu Dĩ

Hân đáy lòng tựa hồ không muốn chỉ như vậy liền buông xuống niệm tưởng, nàng vẫn nghĩ bản thân mình cứng cỏi, nhưng thật ra nàng vẫn có một mặt nhút nhát. Nhiều như vậy năm, nàng thủy chung không chịu mạnh mẽ bước khỏi cuộc sống đầy trói buộc này. Tâm tình nàng không tốt, có một phần đến từ ngoại giới, còn có một phần, đó là nàng đối bản thân không hài lòng.

Dù sao nàng không phải Liễu Dĩ Hân đời trước vốn bị năm tháng cùng hoàn cảnh mài mòn, giờ khắc này, cảm xúc của nàng xuống thấp không cách nào khống chế được.

"Cứ như vậy đi." Liễu Dĩ Hân hít một hơi thật sâu, tận lực nhẹ giọng, nàng không muốn nói thêm lời gì nữa, chỉ sợ ngữ khí chính mình càng ngày càng không tốt. Rõ ràng muốn cùng Tá An Hủy hảo hảo nói chuyện phiếm, nhưng cũng không thể chuyển biến nỗi lòng u ám của nàng.

"Khoan đã...." Tá An Hủy thật linh cơ, nàng xem như hoàn toàn nghe ra Liễu Dĩ Hân tâm tình kém. "Dĩ Hân, chị không vui sao?" Tá An Hủy bỗng nhiên có chút kích động, sợ hãi Liễu Dĩ Hân cứ như vậy treo điện thoại, giống như đời trước, mỗi lần tâm tình không tốt, chị ấy đều lạnh như băng cắt điện thoại, ngay cả tội danh đều không có, liền trực tiếp phán nàng tử hình.

"Chị......".

"Hân Hân, như thế nào còn nói điện thoại?" Liễu Dĩ Hân bởi vì Tá An Hủy rống to, không có buông microphone. Ngẩng đầu lại phát hiện Triệu Thành đứng trước mặt mình, thập phần quan tâm hỏi.

Bên cạnh Liễu Dĩ Hân có người? Vẫn là một nam nhân?

Tá An Hủy nghe được Triệu Thành tiếng nói mơ hồ, Hân Hân? Đây cũng không phải Liễu Khánh sẽ gọi con gái mình, từ đâu chui ra một nam nhân xưng hô thân mật như thế? Trong ấn tượng của Tá An Hủy, cũng không có biểu ca hay bà con nào của Liễu Dĩ Hân có thể xưng hô thân mật kiểu vậy.

"Ngượng ngùng, tôi còn có chút chuyện muốn nói." Liễu Dĩ Hân một bàn tay bưng kín microphone, tuy rằng nội tâm đã muốn đem Triệu Thành đánh nhốt vào mười tám tầng địa ngục, nhưng ở mặt ngoài vẫn nói năng khách khí.

"Vậy em cứ tự nhiên, anh đợi em." Triệu Thành đặt mông ngồi trên sô pha, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Liễu Dĩ Hân. Nói thật ra, chuyện hắn thích Liễu Dĩ Hân, gia đình hai bên đều đã biết rõ.

Triệu Thành coi như là nhân khuông nhân dạng, tướng mạo phong lưu, ánh mắt cười rộ lên thực anh tuấn, khiến cho hắn được không ít cô gái hoan nghênh. Nhưng Liễu Dĩ Hân trước sau vẫn đối hắn xa cách lãnh đạm, mặc dù hắn cố ý lấy lòng nàng, nàng đều dáng vẻ không quan tâm, đều này làm cho Triệu Thành vốn đang nhiệt tình theo đuổi nàng phi thường uể oải, nhưng đồng thời lại khiến hắn càng thêm thấy khó mà cao hứng.

Liễu Dĩ Hân được tu dưỡng tốt, nàng không tiện trực tiếp đuổi Triệu Thành đi, nhưng Tá An Hủy lại đang chờ nàng, nếu để Triệu Thành ngồi bên cạnh nghe các nàng nói chuyện, sẽ khiến nàng cảm giác phi thường không được tự nhiên.


"Nè, nè! Dĩ Hân, chị còn đang nghe sao?" Tá An Hủy không thoải mái gọi một tiếng.

"Ừ, chị ở đây." Liễu Dĩ Hân quay đầu, cách Triệu Thành xa chút, đối điện thoại nói nhỏ.

"Dĩ Hân, có người bên cạnh chị sao?" Tá An Hủy biết Liễu Dĩ Hân vừa nói chuyện với ai đó, nhưng bởi vì điện thoại bị che, nàng căn bản nghe không rõ ràng lắm, loại cảm giác này thực chán ghét, giống như là quỷ áp giường, rõ ràng biết, lại bất lực.

"Ừm, có khách nhân ở nhà của chị." Liễu Dĩ Hân nhíu nhíu mày.

"Vậy được rồi...... Em chỉ là muốn biết, lúc đó chị rốt cuộc nói gì bên tai em vậy?" Tá An Hủy lại lau lau cái mũi, phát hiện có chút sưng đau.

"Có thời gian liền gọi cho chị." Liễu Dĩ Hân trong lòng nghẹn một chút, liền bỏ bớt đi ba chữ chị chờ em.

"A?"

"Chị nói chính là những lời này."

"Thật sự?" Tá An Hủy hoài nghi, những lời này để làm chi che che giấu giấu lâu như vậy.

"Thật sự." Liễu Dĩ Hân ngữ khí ấp úng làm cho Triệu Thành rất kỳ quái, hơi hơi thăm dò nhìn về phía nàng.

"Được rồi, chị.... Tái kiến." Tá An Hủy không hiểu được chính mình đang thất vọng cái gì, lắc lắc đầu còn đang choáng váng, dùng bàn tay lạnh lẽo áp lên trên trán.

"Tái kiến." Lúc nói ra lời này, trái tim Liễu Dĩ Hân thập phần mất mát mà buồn đau một chút.

Cuộc trò chuyện mạc danh kỳ diệu, giống như hai người không cần phải nói nữa, nhưng trong lòng đều hiểu rõ. Liễu Dĩ Hân nhắm hai mắt lại, tràn đầy trong mắt đều là Tá An Hủy trăm kiểu biến hóa, nhiễu đến chính mình phiền lòng. Quay đầu nhìn thấy Triệu Thành, Liễu Dĩ Hân huyệt thái dương đột đột nhảy dựng lên.

-----------------------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện