Tá An Hủy kiễng mũi chân, lúc này đây không có chần chờ, mỉm cười vòng ôm lấy cổ Liễu Dĩ Hân. Trên gương mặt thanh xuân kia tràn ngập ý cười tùy hứng cùng thỏa mãn.
Hơi thở quen thuộc chui vào chóp mũi hai người, Liễu Dĩ Hân biết chính mình quyến luyến Tá An Hủy, nhưng không nghĩ đến chính mình lại lưu luyến nàng ấy đến mức này. Một khắc ôm lấy nhau, Liễu Dĩ Hân liền cảm thấy linh hồn của nàng sẽ có một điều vĩnh cửu được lưu lại, đó chính là Tá An Hủy.
Tá An Hủy hít sâu một ngụm không khí mang theo hương vị Liễu Dĩ Hân, trái tim đột nhiên ẩn ẩn đau nhói. Nàng nhịn không được đưa tay ôm chặt chút, đem chính mình vùi vào hõm vai đối phương. Cảm giác mà Liễu Dĩ Hân mang lại cho nàng, tựa như nữ thần vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm, nhưng hôm nay chị ấy như vậy, làm cho nàng nhận ra có điều gì đó khác biệt.
Ngón tay Liễu Dĩ Hân siết chặt đồng phục trên người Tá An Hủy, làm nổi lên nếp uốn thật sâu. Nàng có một loại xúc động muốn khóc, đại khái đây là tư vị biệt ly đi. Liễu Dĩ Hân rất khó đối một người sinh ra cảm xúc mãnh liệt. Nàng nhắm hai mắt lại, không cho sự yếu đuối của mình rơi vào trong mắt bất luận người nào.
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào trên hai thân thể tuổi trẻ. Đậu Bình cùng nhóm nữ sinh đứng ở xa có chút hâm mộ nhìn Liễu Dĩ Hân Tá An Hủy. Đại khái là giờ phút này không khí ly biệt quá mức bi thương, thế cho nên không ai nghĩ đến phương diện khác. Rõ ràng chuyện của Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy đã muốn lan truyền đến khắp mọi ngõ ngách trong trường học rồi.
"Dĩ Hân, chúng ta sẽ gặp lại." Tá An Hủy nhẹ giọng nói, nàng biết vận mệnh phát triển sẽ lại như đời trước, lúc vừa trọng sinh nàng chỉ một lòng muốn tránh đi nữ nhân này, bây giờ cư nhiên sẽ đi an ủi người đang run nhè nhẹ ôm lấy nàng. Nàng hiểu đối phương như vậy, so với hiểu biết chính mình còn muốn thâm sâu.
"Đứa ngốc." Liễu Dĩ Hân khẽ nói một câu, không làm cho Tá An Hủy nghe được. Giờ phút này, Liễu Dĩ Hân đã hoàn toàn buông xuống chính mình tất cả ngụy trang, thầm nghĩ nghe theo trái tim một lần.
Nàng buông ra Tá An Hủy, "Em ở lại phải thật cố gắng, nếu có cơ hội liền xuất ngoại đi tìm chị, được không?" Lần đầu tiên, nàng tùy ý để cho tình cảm hiện lên khuôn mặt mình, đầy cõi lòng chờ mong nhìn Tá An Hủy.
Tá An Hủy sửng sốt một chút, sau đó chọn mi khẽ cười nói: "Được."
Kỳ thật, làm một người không biết đến tương lai cũng có khoái lạc riêng của họ. Tối thiểu, giờ phút này Liễu Dĩ Hân tràn đầy tình cảm, Tá An Hủy đột nhiên cảm thấy thực trào phúng. Bởi vì nàng rõ ràng biết, thời điểm mình gặp lại chị ấy, chị ấy đã trở thành một nữ nhân lục thân không nhận, lãnh khốc vô tình.
Nhưng giờ phút này, Tá An Hủy vẫn là gật gật đầu, không thể như vậy tàn nhẫn đối chị ấy.
Ly biệt chung quy đã đến.
Sau một vòng, Liễu Dĩ Hân theo Đậu Bình đi đến nơi rửa ảnh, nhìn trên ảnh chụp hai nữ sinh trẻ tuổi cười đến ngại ngùng, trong tươi cười còn mang theo độc hữu non nớt, Liễu Dĩ Hân cái mũi đau xót một chút. Nàng đem ảnh chụp để vào một khung hình đẹp, sau đó mở ra rương hành lý, cẩn thận đặt trên đống y phục đã được xếp gọn gàng.
Tá An Hủy không có liên lạc cùng Liễu Dĩ Hân, Liễu Dĩ Hân cũng phi thường ăn ý không có đột nhiên gọi điện cho Tá An Hủy. Tựa hồ hai người đều đang hết sức khắc chế loại tưởng niệm vĩnh viễn không thể vật đổi sao dời này.
Tá An Hủy đem chính mình chôn ở trong bận rộn, nàng vừa lên kế hoạch, vừa nghiêm mật điều tra thị trường tiêu thụ. Mỗi ngày đi tới đi lui trường học, thư viện, cửa hàng âm nhạc, lại về nhà. Ngay cả Đậu Bình đều phát hiện, nàng có chút không bình thường công tác cuồng.
Tiền tài con số đang không ngừng tích lũy, trở nên càng lúc càng lớn. Mỗi một bút tiền đều là vất vả gian lao, tiền cũng không phải dễ dàng kiếm được, mà là Tá An Hủy cùng Đậu Bình cực khổ chạy thị trường, mỗi một tờ tiền đều có các nàng mồ hôi và máu. Mặc dù như vậy, mỗi đêm kiểm kê lại tiền lời, cũng không vực dậy nổi nửa điểm thành tựu trong lòng Tá An Hủy.
Sau khi thiết lập quan hệ tốt cùng lão bản cửa hàng âm nhạc, Tá An Hủy luôn rất giữ chữ tín, những ca sĩ mà nàng đề cử đều có lượng tiêu thụ băng đĩa rất tốt. Lão bản tự nhiên là cao hứng, trước đây mỗi lần nhập về băng đĩa phải chọn lựa thực cẩn thận, dù sao thời buổi này ca sĩ mới nếu không hồng nổi, hàng hóa liên quan sẽ bị xếp xó như đồ phế liệu, rốt cuộc không người hỏi thăm.
Tá An Hủy cố ý đem tâm tư chính mình đặt tại tháng chín, ở đoạn thời gian quyết định kia. Nàng muốn quên đi, bởi vì những ngày này, Liễu Dĩ Hân sẽ xuất ngoại. Mỗi đêm từ trong mộng tỉnh lại, nàng đều ngây ngốc nhìn trần nhà.
Tựa như kiếp trước cô độc một người đợi Liễu Dĩ Hân ở trong căn biệt thự kia, tưởng niệm chị ấy vô cùng, dù biết rõ loại tưởng niệm đó vừa vô dụng vừa dư thừa.
Vẫn là xem nhẹ không được sao? Tá An Hủy lần lượt hỏi chính mình có phải hay không ngốc đã chết. Nhưng đáp án lại mâu thuẫn làm cho nàng đau đầu mất ngủ, ngay cả nằm mơ đều là ác mộng khiến cho người ta hết hồn.
Năm tháng thanh xuân giống như một mũi tên, chỉ trong một khắc liền vụt đi qua, có muốn tìm