Liễu Dĩ Hân mơ mơ hồ hồ nhớ lại vấn đề Tá An Hủy vừa hỏi, chính mình có thích hay không? Bản thân có bài xích em ấy chạm đến hay không? Nàng vẫn chưa có thời gian đi tự hỏi một chút, bởi vì suy nghĩ của nàng luôn bị động tác liêu nhân của Tá An Hủy đánh gãy. Liễu Dĩ Hân chỉ cảm thấy, nếu đối tượng là Tá An Hủy, tựa hồ bất luận chuyện gì nàng đều có thể chấp nhận, mọi cái nhìn đều trở nên không trọng yếu.
Yêu chính là muốn thuộc về, chẳng lẽ không phải là đem tinh thần cùng thể xác trọn vẹn hiến dâng sao? Linh hồn là nàng, thân thể cũng là nàng, ngay ở thời khắc này càng không thể nào phân cách.
Một màn hoạt sắc sinh hương trong phòng tắm tựa hồ gột rửa đi lý trí của Liễu Dĩ Hân. Dưới sự câu dẫn không ngừng của Tá An Hủy, cho dù có là thần tiên cũng nhịn không nổi, huống chi nàng chỉ là một người phàm.
Bất quá Tá An Hủy cũng không định làm chuyện gì quá phận ở trong phòng tắm nhỏ hẹp này, lần đầu tiên của Liễu Dĩ Hân, nàng muốn cho chị ấy cảm nhận tốt nhất. Bởi vì biết rõ lần đầu không tránh được đau đớn, nàng không muốn tùy tiện để Liễu Dĩ Hân chịu thống khổ, chỉ muốn làm hết sức mình để chị ấy thư sướng hưởng thụ một hồi.
Nàng sợ Liễu Dĩ Hân cảm lạnh, sau khi vừa hôn vừa dồn ép chị ấy đến bên cửa, liền rút khăn tắm đem đối phương bao thành bánh chưng, ôm người ra khỏi phòng tắm. Nàng có chút vội vàng mà đem Liễu Dĩ Hân đặt lên đệm giường tuyết trắng, khẩn cấp mà rút đi khăn tắm.
Khăn tắm bị người ném đi, Liễu Dĩ Hân cảm giác được một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã bị thân thể lửa nóng kia bao trùm, Tá An Hủy trong chớp mắt kéo tấm chăn mỏng phủ lên hai người, điểm này làm cho người chưa từng trải qua nhân sự như Liễu Dĩ Hân cảm thấy Tá An Hủy quá mức thuần thục, khiến nàng có chút kinh ngạc.
Nhưng Tá An Hủy mang đến kinh ngạc không chỉ có như vậy. Liễu Dĩ Hân mở to hai mắt, nhìn Tá An Hủy cúi người, đem đùi ngọc xâm nhập giữa hai chân chính mình, hai tay lại áp lấy tay nàng đè ở bên gối, gương mặt đều vùi trong đôi thỏ ngọc của nàng. Đối phương hiểu rất rõ nàng sẽ bất an mà động vòng eo, cho nên đã sớm khống chế mọi hướng có thể, nàng muốn động nhưng lại không thể động, bởi vì cả người đều bị Tá An Hủy đè nặng, sở hữu tế bào trừ bỏ cảm thụ vẫn là cảm thụ.
Tá An Hủy đầu lưỡi không hề quy tắc hôn qua mỗi một tấc da thịt trên người nàng, tia lý trí duy nhất cũng bị Tá An Hủy thiêu đốt hầu như không còn. Tá An Hủy mỗi một lần dán sát đều là một loại xâm lược không tiếng động, đem linh hồn Liễu Dĩ Hân từng tấc cắn phệ.
Bàn tay Tá An Hủy di chuyển lướt qua bụng dưới, đặt vào chỗ vô cùng tư mật của Liễu Dĩ Hân, ngón tay nhẹ nhàng chế trụ nơi cửa vào đã ẩm ướt, da thịt non mềm phấn nộn bao lấy ngón tay nàng, tựa hồ đang mời gọi nàng đi tìm tòi hoa viên thần bí kia. Tá An Hủy chậm rãi đẩy ra phiến cánh hoa, đón sương sớm, tìm kiếm đến nơi hoa tâm mê người.
Hết thảy động tác của Tá An Hủy đều cố ý chậm lại, Liễu Dĩ Hân hơi thở đều đình trệ, nàng không biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy, thân thể giống như trôi nổi giữa hư không, cấp thiết cần một thứ gì đó đến lấp đầy. Nàng muốn cho Tá An Hủy dừng lại, không cần như vậy hành hạ người. Thế nhưng khi ngón tay đối phương rơi vào phiến da thịt kia, động tác đẩy ra của nàng lại giống như càng thêm mời gọi Tá An Hủy tiến nhập.
Đột nhiên, Tá An Hủy hơi chút tăng thêm một ít lực đạo, vuốt ve hoa tâm, khỏa đậu đỏ xưa nay chưa từng có người tiếp xúc qua bởi vì chịu lực mà sung huyết sáng bóng, dưới sự vuốt ve khi nặng khi nhẹ của Tá An Hủy càng thêm đứng thẳng. Liễu Dĩ Hân chưa bao giờ cảm thụ qua kích thích mãnh liệt như vậy, thân thể bị xoa bóp đến căng cứng, tất cả lực chú ý đều tập trung vào ngón tay Tá An Hủy, đầu gối bủn rủn, ngay cả thắt lưng cũng không tự giác banh thẳng tắp.
Nàng không tự giác kẹp chặt đùi, bàn tay Tá An Hủy khóa ở địa phương mẫn cảm, làm nàng bất an càng thêm chồng chất, dù sao cũng là lần đầu tiên, nàng căn bản không đoán được kế tiếp sẽ phát sinh điều gì. Mà động tác của Tá An Hủy vừa nghịch ngợm lại ôn hòa, vẫn bồi hồi ở lối vào, từng chút dỗ dành mới làm cho nàng chậm rãi thả lỏng chân ra.
Nhưng là, Liễu Dĩ Hân vừa buông lỏng chân, đã thấy Tá An Hủy ánh mắt tràn đầy ý vị nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, đồng thời thân thể lui xuống.
"Không cần!" Liễu Dĩ Hân bị động tác của Tá An Hủy làm cho hoảng sợ, bàn tay vô thức che lại nơi tư mật, Tá An Hủy càng ngày càng dời xuống thân mình, làm nàng đột nhiên có một dự cảm, đối phương giống như muốn làm ra chuyện gì đó đặc biệt sắc tình.
Quả nhiên, Tá An Hủy cọ cọ mu bàn tay Liễu Dĩ Hân, ý bảo nàng buông ra ngăn cản, yết hầu lại nuốt khan một ngụm, Liễu Dĩ Hân kinh ngạc nhìn phong tình vạn chủng Tá An Hủy, không biết chính mình nên như thế nào phản ứng.
"Giao cho em đi, được không?" Lúc Tá An Hủy không hề cấm kỵ nói ra những lời này, Liễu Dĩ Hân theo bản năng bưng kín hai mắt của mình, quay đầu đi chỗ khác, thân thể lại trào ra một cỗ nhiệt lưu. Bởi vì câu nói này làm cho nàng bị kích thích, Liễu Dĩ Hân thật sự cảm giác mình sắp hỏng mất.
Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân dường như đang giận dỗi, mỉm cười vùi đầu đi vào. Đại khái đây là cảm giác hưng phấn khi được làm công, nhìn nữ nhân mình yêu nở rộ dưới đầu ngón tay mình, nội tâm kia hoàn toàn mở ra, vẻ mặt chỉ duy độc vì chính mình mà mê say, chính là vật báu vô giá.
Ngay khi đôi môi lửa nóng của Tá An Hủy thiếp vào ẩm ướt kia, ngón tay Liễu Dĩ Hân liền khắc chế không được đan vào mái tóc dài nồng đậm của Tá An Hủy, như là lục bình phiêu du, giữa dòng nước phập phồng tìm kiếm một nơi ký thác. Đầu lưỡi Tá An Huy trước tiên là ôn nhu ngậm lấy viên đậu đỏ sung huyết kia, cảm thụ được nho nhỏ run rẩy. Sau đó giống như ăn không đủ, bắt đầu hơi hơi dùng sức mút vào, mỗi một lần đều có thể cảm nhận được chỗ sâu bên trong hoa viên thần bí truyền ra ngoài cỗ gợn sóng nhiệt tình như lửa.
"Ưm... An Hủy, ....."
Liễu Dĩ Hân không biết như thế nào biểu đạt tâm tình mình giờ phút này, cả người đều bị đối phương kích thích đến da đầu tê rần, tóc gáy đều dựng đứng, hạ thân vừa ẩm ướt nóng nhiệt lại có chút trống rỗng khó chịu. Nàng muốn Tá An Hủy mau chút, lại không biết nên làm sao nói ra miệng, chính mình cũng sợ làm đau Tá An Hủy, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy vòng eo, làm Tá An Hủy thuận tiện vùi vào sâu hơn nữa.
"Em biết." Tá An Hủy bị nàng siết chặt, hàm hồ ứng một câu, rốt cục đem đầu lưỡi chuyển qua cửa vào tràn ngập mật dịch trong suốt kia, nhiệt lưu chảy ra đã thấm ướt hoa tâm, vài giọt vương trên đùi trắng nõn, như cánh hoa sen đọng sương chọc người trìu mến. Tá An Hủy liếm một chút, sau đó như thực tủy biết vị, mạnh đâm đi vào chiếm lĩnh.
Tiếng nước cọ xát khẽ khàng vang ở trong căn phòng trống rỗng có vẻ càng lớn, Liễu Dĩ Hân cảm giác hạ thân như không thuộc về mình nữa, mà đã chảy xuôi theo dòng nước ra ngoài biển lớn xa xôi, dưới động tác của Tá An Hủy mà không ngừng chìm nổi, run rẩy, tê dại, nhộn nhạo. Nàng đem sườn mặt vùi vào bên trong gối đầu, rầu rĩ phát ra tiếng ngâm nức nở, ngay cả chính nàng cũng không biết nguyên lai chuyện làm yêu để cho người ta mất khống chế đến như vậy.
Thân thể Liễu Dĩ Hân so với kiếp trước càng dễ dàng khơi mào, Tá An Hủy cơ hồ còn không dùng tới ngón tay, liền cảm