Ly nước trong tay Tô Kiều bị trượt, dòng nước trong suốt như thủy tinh ngay lập tức lan tràn trên bàn. Cô luống cuống tay chân rút vài tờ khăn giấy, lau vội lên văn kiện ướt đẫm trước mắt. Những lời của Tá An Hủy tựa như một quả bom nguyên tử, trong phút chốc đã nổ mạnh trong lòng Tô Kiều.
Đại phóng viên, đã bao lâu rồi cô không được nghe người khác gọi ba chữ này, cô đều nhanh quên chính mình từng là một phóng viên giải trí, một tay săn ảnh bị mọi người phỉ nhổ. Ba chữ này thoát ra từ miệng Tá An Hủy rất vi diệu, giống như bản nhật ký bí mật bị người nhìn trộm, loại này khẩn trương cùng nghi hoặc trong nháy mắt tập kích đến, làm cho Tô Kiều thay đổi sắc mặt.
Tô Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Tá An Hủy vẫn mặt không đổi sắc, cơ mặt của cô đều đứng đờ. Chuyện trọng sinh cô chưa từng để cho bất luận kẻ nào biết, thậm chí cố ý trôi qua cuộc sống không đồng dạng đời trước. Hít sâu vài khẩu khí, Tô Kiều mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Rốt cuộc thì ngày này cũng đến, cô vốn nghĩ rằng Tá An Hủy vĩnh viễn sẽ giống như cô, giả ngu tiếp tục vở kịch này.
"Chị không hiểu em đang nói gì." Tô Kiều lau vết nước trên bàn rồi giả vờ như không biết gì, nhưng ngón tay run nhẹ đã bán đứng nội tâm không bình tĩnh của cô.
"Chị không biết sao?" Tá An Hủy đè lại bàn tay đang lau nước của Tô Kiều, buộc cô ấy nhìn thẳng vào mình. "Nếu không biết, chị lại đang khẩn trương chuyện gì? Nếu không biết, tại sao chị lại kí tên như vậy?"
"Tá An Hủy! Đủ rồi, người phải giải thích là em đấy!" Tô Kiều hất tay Tá An Hủy ra, lần đầu tiên có chút cuồng loạn. Nếu nàng có thể phát hiện dấu vết mình để lại, chẳng lẽ chính mình không thể vạch trần nàng sao? Nàng hoài nghi chính mình, chẳng lẽ chính mình chưa từng hoài nghi nàng?
Như vậy chặt chẽ tiếp xúc, có phải hay không rất dễ dàng phán đoán thân phận của nàng? Huống chi trời sinh cô có ánh mắt tinh tường, cô đã sớm nhìn ra Tá An Hủy manh mối. Chẳng qua, cô không muốn chứng thực, lại càng không muốn vạch trần. Hai người trọng sinh đối mặt nhau, chuyện đời trước thực sự làm cho người ta thổn thức không thôi, có cần thiết phải chọc thủng tất cả hay không?
"Vậy em sẽ giải thích." Tá An Hủy có chút giật mình trước sự kích động của Tô Kiều, nàng lùi hai bước đáp.
Tô Kiều cười khổ đỡ trán, đem khăn giấy thấm ướt trên bàn ném vào sọt rác, thở dài một hơi. Cô quay lưng về phía Tá An Hủy, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời ngoài cửa sổ, sắc mặt thay đổi vài lần, lúc quay đầu đã khôi phục bộ dáng tĩnh nhiên.
"Nói đi, nữ nhân may mắn." Tô Kiều ngữ khí nổi lên trêu tức, nhìn về phía Tá An Hủy, giống như hiểu được lại giống như không rõ, mông lung như là bao phủ một tầng sương mù.
Tô Kiều dạng này làm Tá An Hủy thoải mái chút, nhưng khi nghe cô ấy nói mình là nữ nhân may mắn, Tá An Hủy vẫn là ngẩn người, luôn cảm thấy trong lời nói châm chọc này mang theo ý tứ hàm xúc.
"Một khi đã như vậy, thì chị nên biết giá trị con người của em, chúng ta là giao dịch bình đẳng. Kinh phí đi Los Angeles, chị đều có thể lấy lại gấp trăm lần từ em trong tương lai, không phải sao?" Tá An Hủy nhìn chăm chú về phía Tô Kiều, cũng không hề sợ hãi ánh mắt lãnh liệt của cô ấy.
"Giao dịch bình đẳng sao?" Thái độ Tô Kiều càng ngày càng lạnh. Tá An Hủy thật đúng là nữ nhân vô tình! Cho dù Tá An Hủy là hạt giống tốt, nhưng sẽ không ai vừa bắt đầu liền đối đãi nàng như ngôi sao hạng A, cô có thể kiên trì đến bây giờ, thậm chí đối nàng càng ngày càng tốt, cũng không phải bởi vì giá trị kinh doanh của nàng.
Nhất gậy tre đánh chết, là có bao nhiêu không cần mới có thể nói ra.
Tô Kiều cười lạnh làm cho Tá An Hủy cũng nhận thấy lời nói vừa rồi của mình có chút không hợp tình lý. Nàng dịch khai tầm mắt, chợt nhận ra rằng bản thân đã quá cao ngạo, xem việc Tô Kiều đối tốt với mình là lẽ đương nhiên. Dù sao trên đời sẽ không ai vô duyên vô cớ trả giá cho mình, cho nên khí thế của nàng suy yếu một ít, nhẹ giọng nói: "Em thực cảm kích chị làm cho em hết thảy, nhưng em cũng có chính mình theo đuổi. Chị hẳn là hiểu đời này là chúng ta nhặt lại, loại ý muốn đạt thành mục đích sẽ đặc biệt mãnh liệt, cho nên......"
"Em theo đuổi chính là Liễu Dĩ Hân?" Tô Kiều không đợi nàng nói xong liền nhất châm kiến huyết chỉ ra, không ngờ nhắc đến ba chữ này vẫn khiến lòng cô đau nhói. Con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng giữ một nơi mềm yếu, dù cười lớn đến đâu cũng ẩn chứa nỗi buồn khôn nguôi. Tô Kiều biết chính mình không được Tá An Hủy xem trọng, mỗi một câu thuận miệng đều là vết thương trí mạng.
"Không phải là tất cả, nhưng là chuyện quan trọng nhất." Tá An Hủy ăn ngay nói thật.
Tô Kiều nhếch khóe miệng cười khổ, quả nhiên là một câu trả lời tàn nhẫn. Cô làm sao không hiểu cảm thụ của Tá An Hủy, chính vì hiểu được, mới không muốn nàng lần nữa bước vào bên trong cơn ác mộng.
Chỉ tiếc, trọng sinh hai con đường, một cái là hoàn toàn buông tha, một cái là tiếp tục chấp nhất, Tô Kiều cùng Tá An Hủy lựa chọn hoàn toàn tương phản.
"An Hủy, em biết rõ kết cục của mình còn không tránh né đoạn nghiệt duyên kia, đây còn không phải ngu xuẩn mất khôn?" Tô Kiều đi lướt qua bàn đến bên người Tá An Hủy, bởi vì mang giày cao gót, cho nên liền có chút từ trên cao nhìn xuống.
"Ngu xuẩn mất khôn?" Tá An Hủy bất đắc dĩ lắc đầu,"Lúc chúng ta biết đến kết cục, kết cục đã bị cải biến."
Người khác nghe sẽ không hiểu, nhưng nàng biết Tô Kiều sẽ hiểu. Nhân sinh chính là vô số lựa chọn cấu thành, mỗi một lựa chọn nho nhỏ đều gây ra hiệu ứng bươm bướm. Tô Kiều không có khả năng không biết, kiếp này mặc dù nàng đi lại đường xưa nhưng tất cả đã hoàn toàn bất đồng.
"Vậy em không nghĩ đi nhìn xem cảnh đẹp khác sao? Nhất định phải ở dưới gốc cây kia ngưỡng cổ nhìn lên? Em có biết Liễu