Tài xế Liễu gia một bàn tay mở ra cửa xe, giữ cửa đứng yên, một loạt động tác thuần thục mà quy củ. Tần Ninh nhìn thoáng qua hai người, thực tự nhiên nhấc làn váy ngồi vào xe. Cô nhìn Tá An Hủy, trên môi lộ ra nụ cười ấm áp như xuân phong, gột rửa tâm linh người, tư thái cao quý như nữ thần Hy Lạp.
Tá An Hủy cảm thấy Liễu Dĩ Hân đã không sai biệt lắm là quý tộc bồi dưỡng đi ra, sau khi nhìn đến Tần Ninh liền cảm thấy cổ quý khí kia còn muốn bức người, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào vẻ đẹp hoàn mỹ của tác phẩm điêu khắc này. Có một loại nữ nhân chỉ cần đứng đó cũng đủ khiến người cảm thấy xấu hổ vô cớ.
Kiếp trước kiếp này đều gặp được tình địch lợi hại như thế, Tá An Hủy cảm thấy như thái sơn áp đỉnh.
Chẳng qua, Liễu Dĩ Hân tựa hồ cũng không nhiều để ý Tần Ninh. Tiểu biệt thắng tân hôn, giờ phút này nàng có chút khắc chế không được dắt tay Tá An Hủy. Mọi hành động đều xoay quanh Tá An Hủy, cũng chưa từng để ai khác vào mắt. Lòng bàn tay chạm nhau, xúc cảm mềm mại kéo dài tốt đẹp, dường như sự chờ đợi lo lắng cùng băn khoăn giãy giụa sáu tháng qua tại thời khắc này đều đáng giá.
"Chào chị." Tá An Hủy rốt cuộc vẫn giữ lễ mà chào Tần Ninh một tiếng, sau khi ngồi vào xe liền yên lặng đánh giá Tần Ninh. Nàng không biết vì sao Liễu Dĩ Hân trở về cùng cô ta, nhưng kiếp trước cô ta chính là người đã gây ra vết thương lòng khiến Liễu Dĩ Hân nhớ mãi không quên, điều này làm cho Tá An Hủy như lâm đại địch.
"Chào em, tôi nhớ rõ em." Tần Ninh cười nhẹ, thái độ không thân quen nhưng cũng không xa cách. So với Liễu Dĩ Hân lạnh lùng đem người cách mình vạn dặm, Tần Ninh biểu hiện có chút thoải mái. Không để người cảm thấy quá mức thân thiện, nhưng cũng sẽ không làm đối phương nan kham.
"An Hủy, hôm nay liền ngủ ở nhà chị đi, đã quá muộn." Liễu Dĩ Hân dọc theo đường đi đều không buông tay Tá An Hủy, nhu tình đều phải tràn ra . Nguyên lai tưởng niệm là mãnh liệt như vậy, nhìn Tá An Hủy bao nhiêu Liễu Dĩ Hân đều cảm thấy không đủ. Sau khi hai nàng phát sinh chuyện kia, Liễu Dĩ Hân ngay cả lời này đều mang theo ám chỉ, khuôn mặt của nàng hơi hơi bỏng rát.
"Vâng." Tá An Hủy thẹn thùng gật đầu, nàng xưa nay ở trước mặt người khác mạnh mẽ vang dội, thế nhưng cũng sẽ có một ngày tựa như cô gái nhỏ.
Tần Ninh xem ở trong mắt, cái gì cũng chưa nói, tri kỷ bảo trì trầm mặc để cho hai người hưởng thụ giây phút cửu biệt trùng phùng.
Đêm khuya Thượng Hải độ ấm cũng hạ thấp, xe chạy như bay mang theo làn gió đêm mát mẻ. Tá An Hủy vốn muốn hỏi Tần Ninh về nước làm gì, nhưng phát hiện cô ấy đã nhắm hờ mắt lại, liền tạm thời không quấy rầy.
Xe dừng bên trong biệt thự Liễu gia, Liễu Khánh cùng Chương Tiểu Huệ đều đi công tác, trong nhà chỉ có người hầu. Mở cửa xe, những người hầu rất nhanh liền đứng ngay ngắn hai bên cửa. Mà Liễu Dĩ Hân thật sự quá mệt mỏi, không nói thêm gì, dặn dò người hầu đưa Tần Ninh đi phòng khách, sau đó chính mình ôm Tá An Hủy về phòng.
Tá An Hủy chưa cho Liễu Dĩ Hân thời gian nói chuyện, vừa vào phòng chính là lửa nóng môi thơm. Tất cả ngôn ngữ cũng không bằng một hành động trực tiếp.
"Cẩn thận......" Vừa mới buông Tá An Hủy xuống, Liễu Dĩ Hân đã bị đối phương đẩy lên vách cửa, môi bị người kia che lại, Tá An Hủy còn đem một chân chen vào giữa hai chân nàng, không ngừng cọ xát.
Giống như cây khô gặp mùa xuân, lúc ở trong xe Tá An Hủy đã muốn hôn Liễu Dĩ Hân, nhưng còn e ngại Tần Ninh đáng giận kia. Nghĩ đến đây, ghen tuông đáng sợ cuồn cuộn mà lên, làm cho nàng càng thêm bá đạo ngậm lấy môi Liễu Dĩ Hân. Nàng đè hai tay nàng ấy lên vách cửa, giam cầm thân thể nàng ấy, hơi hơi ngửa đầu, câu lấy môi dưới đối phương, sau đó vươn đầu lưỡi đỉnh mở khớp hàm Liễu Dĩ Hân.
"Ưm......" Liễu Dĩ Hân không thể cưỡng lại nhiệt tình nóng bỏng của Tá An Hủy, vốn là dung túng nàng ấy, tự nhiên buông bỏ giãy giụa, tùy ý đầu lưỡi nàng ấy tiến vào khoang miệng chính mình, đem nửa năm nhớ nhung đều hóa thành cực nóng ôn tồn.
Tá An Hủy dùng răng nanh cọ xát đôi môi mềm mại, đầu lưỡi phiên đảo ra một uông xuân thủy, nàng cơ hồ muốn đốt hủy đối phương. Vì sao lại có người có thể khiến chính mình thực tủy biết vị, mặc dù đang triền miên vẫn còn cảm thấy không đủ, thật muốn trong nháy mắt đem nữ nhân này nuốt vào bụng, một chút xương cũng không nhả. Chỉ có như vậy mới có thể bù đắp kiếp trước đau khổ, kiếp này nửa năm tra tấn giãy giụa.
Liễu Dĩ Hân đồng dạng cũng cảm thấy như vậy, nàng đón nhận Tá An Hủy hôn, thân thể đã bắt đầu phát sinh mẫn cảm biến hóa.
"An Hủy...... đợi một chút."
Liễu Dĩ Hân bị Tá An Hủy hôn không thở nổi, nhưng căn bệnh ưa sạch làm cho nàng cản lại bàn tay đang đi xuống kia, lúc này Tá An Hủy đã xâm nhập vào trong nơi tư mật của nàng. Tuy rằng nàng cũng rất khát vọng, nhưng mới về còn chưa tắm gội, nàng thực sự có chút không thoải mái.
"Em muốn chị!" Tá An Hủy không nghĩ buông tha Liễu Dĩ Hân, ánh mắt đều mang theo ngọn lửa. Xa cách nửa năm, nhớ nhung không thể tả, hiện giờ còn đột nhiên xuất hiện Tần Ninh khiến Tá An Hủy thập phần bất an. Không hiểu được vì sao, nàng thật sự quá muốn Liễu Dĩ Hân. Thân thể của nàng ấy, trái tim của nàng ấy, tất cả thuộc về nàng.
"...... An Hủy, để chị đi tắm trước, được không?" Liễu Dĩ Hân thở hổn hển cọ vào chóp mũi Tá An Hủy, nụ hôn vừa rồi cơ hồ rút cạn tất cả không khí trong phổi nàng.
Tá An Hủy dừng một chút, nhìn gương mặt ửng hồng thở dồn dập của Liễu Dĩ Hân. Người đang rõ ràng đứng trước mặt nàng, thân thể ở trong tay nàng, nàng nhưng gấp gáp như vậy, ngay cả chờ Liễu Dĩ Hân tắm rửa đều chờ không được. Giờ phút này, Tá An Hủy không khỏi có chút thẹn thùng. Nhưng dù là như thế, nàng vẫn không muốn buông ra Liễu Dĩ Hân, quyến luyến không tha