Editor: kkoten
Jude là người duy nhất trong ba anh em kế thừa nét con lai của mẹ cô ấy, một đầu tóc màu bạch kim, đôi mắt thâm thúy, nhưng từ lông mày và khuôn miệng mơ hồ có thể nhìn ra được bóng dáng của Nạp Lan Thừa Đức.
Một thân áo Punk quần cao bồi, trên mặt trang điểm theo kiểu gothic, vừa đi vào vừa nói chuyện qua điện thoại: ".........."
Lão gia tử nhíu mày, cô càng lớn, càng ngày càng không thể tiếp thu văn
hóa quê nhà, đối với cháu gái hóa trang giống như quỷ, mặc thì giống ăn
mày này ông đặc biệt không thích, còn luôn miệng nói mấy thứ ông không
hiểu được. Người Nạp Lan gia đều theo chiếu cố lão gia tử, ở nhà mọi
người luôn nói tiếng Trung, nhưng Jude không thích nói tiếng Trung.
"Jude, uncle cùng aunt của con đến thăm, mau bỏ điện thoại xuống."
Jude ngắt điện thoại, hướng Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh nhiệt tình
nhào qua, hôn mỗi người một cái, "Hi, hoan nghênh mọi người đã đến."
Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh tuy rằng đối với đứa cháu gái kỳ lạ này
có chút không thể tiếp thu, nhưng vẫn cười ôm một chút, "Jude thật cao,
hiện tại đang học đại học sao?"
Nạp Lan Thừa Đức thay cô ấy trả lời nói: "Đúng vậy, học truyền thông, học cái gì mà biên đạo."
Jude không khách khí mà trợn trắng mắt: "Daddy, thế giới của con người không hiểu."
"Được được được, ta già rồi không hiểu."
Thẩm Dĩnh cười nói: "Hiện tại ba năm một chuyện khác nhau, chúng ta
không biết nhiều ít cũng là bình thường. Hồi A Chi học sơ trung cũng
vậy, nháo một hai phải học truyền thông, muốn làm diễn viên."
Jude ánh mắt sáng quắc nhìn Nạp Lan Chi, liền chỉ kém mỗi chữ, tri kỷ a! "Hiện tại thì sao? Đang học cái gì? Úc, làn da của em rất đẹp nha!"
Jude quang minh chính đại mà nhéo mặt em gái nhỏ một phen, không dùng
phấn mà mịn màng trơn nhẵn như thế, Jude có chút ghen ghét.
Nạp Lan Chi cũng không so đo, nói: "Ở luyện bơi lội."
Jude, Nạp Lan Minh:......
Jude hiện ra vẻ mặt "Nhóc gạt mị".
"Con bé bây giờ là đội viên của đội bơi lội tỉnh, sang năm liền đi Đội Quốc Gia."
Nạp Lan lão gia tử liên tục trầm trồ khen ngợi, "Cùng ông nội con bé
giống nhau, về sau tham gia thế vận hội Olympic. Em trai của ta a, chính là không phúc khí, đi sớm như vậy......."
Lúc Nạp Lan Chi sinh ra, ông nội cô đã nằm liệt giường, không đến một
năm liền qua đời, cho nên anh em bọn họ đối với ông nội cũng chưa có cái gì khái niệm. Bà nội thì càng đừng nói, từ khi Nạp Lan Thừa Lập còn
chưa kết hôn đã qua đời.
"Jude, nhiệm vụ ngày mai mang em gái đi chơi liền giao cho con." Luna nói.
"Úc, mommy, con ngày mai còn có......." Jude dùng tiếng Anh trả lời,
thấy ánh mắt Luna nhìn qua thì đem lời muốn nói nuốt vào, "Con đã biết."
Trong giọng nói của cô ấy có chút mất mát ai cũng có thể cảm nhận được,
Thẩm Dĩnh không đành lòng, nói: "A Chi cũng không muốn đi chơi, không
cần phiền toái Jude."
Luna ngữ khí cường ngạnh: "No, đứa nhỏ này hiện tại luôn chạy ra bên
ngoài đều mặc kệ trong nhà, em trai em gái khó được tới một lần, con bé
làm chị phải làm chút chuyện."
Jude bất đắc dĩ mà buông tay.
Ngày hôm sau, Luna muốn mang bọn họ đi ra ngoài chơi, Nạp Lan Minh và Jude cùng đi.
Mặc dù ngày hôm qua không nguyện ý, Jude vẫn tẫn trách tẫn chức đi bên
người cô, cùng cô liêu cả ngày, tiếng Trung của Jude thiệt tình là kém
cỏi nhất trong nhà, nghe hiểu được cũng đặc biệt quái dị.
"A Chi, em dùng đồ trang điểm gì?" "Làn da tốt như thế!" Jude vui sướng nói vang vọng bên tai.
Nạp Lan Chi cảm thấy mình cũng nên trả lời bằng tiếng Anh, "glish."
Jude nhớ tới quốc nội học tiếng Anh, cũng liền không có cố kỵ, cô còn
ngại nói tiếng Trung phiền toái đâu, dùng tiếng anh huyên thuyên cùng
Nạp Lan Chi nói chuyện.
Jude cho rằng cô lớn lên xinh đẹp như vậy, không đi làm diễn viên mà chọn bơi lội thật là quá mệt.
"Nói như vậy, toàn thế giới lớn lên xinh đẹp đều hẳn là đi diễn kịch."
"Cũng không phải như vậy." Jude gãi gãi tóc, "Em rất có feel, cảm tính rất mạnh."
Jude điện thoại kêu lên đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, "Kelven, tôi biết tôi biết, nhưng tôi hiện tại đang đi cùng người nhà, thật sự
thật sự, oh, như vậy không được......."
Jude một bên hạ giọng, một bên nhìn lén Luna phía trước.
Nạp Lan Chi chụp vai cô ấy: "Nếu không chị đi đi, em không sao cả."
Jude ánh mắt sáng lên, hướng trong điện thoại nói: "Kelven, tôi lập tức tới."
Tắt điện thoại, giữ chặt Nạp Lan Chi: "Không được không được, em đến
giúp chị đánh cái yểm hộ." Sau đó hướng về Luna phía trước nói: "Mommy,
con mang A Chi đi dạo phố, mọi người đi dạo đi, dạo xong gọi điện thoại
cho con, sẽ không lạc mất em ấy đâu."
Lôi kéo Nạp Lan Chi nhanh chân liền chạy, Luna ở phía sau hô to: "Hai đứa cẩn thận một chút!"
Jude mang theo cô vòng qua Luna bọn họ, gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ.
Ở trên xe Jude cùng cô giải thích, cô ấy và bạn cùng nhau hợp tác làm
một bộ phim truyền hình, kéo được đầu tư, nhưng tài chính không phải
thực đủ, về sau có lẽ chỉ chiếu trên mạng.
Tới phim trường, Nạp Lan Chi rốt cục cũng kiến thức được cái gì gọi là
tài chính không phải thực đủ, mà là không đủ đi, người người tốp ba tốp
năm, phỏng chừng đều là sinh viên trong trường học kéo qua tới, thiết bị cũng rất ít, đoàn phim rất nghèo a.
Tiểu hồng mao chạy tới: "Jude, cô mang ai tới? Diễn viên chúng ta cần mang đến rồi sao?"
Chu Đế xấu hổ mà a vài cái: "Cái này sao, đây là em họ tôi, con bé chính là diễn viên tôi mang tới."
Nạp Lan Chi hồ nghi mà nhìn cô ấy.
Tiểu hồng mao đánh giá Nạp Lan Chi, chỉ vào cô nói: "Cô bé này là người nước Z, chúng ta muốn chính là người nước E a!"
"Tôi biết, tôi biết, chúng ta có thể sửa kịch bản a, phải biết rằng
chúng ta mới là bàn tay thượng đế!" Jude nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tiểu hồng mao thực chần chờ: "Này được không? Em họ cô biết đóng phim sao?"
Nạp Lan Chi dùng tiếng Trung cùng Jude nói: "Jude, em tựa hồ chưa có đáp ứng đi?"
Chu Đế lấy lòng mà nói: "A Chi, nhân vật này suất diễn rất ít, một lát liền quay xong, chỉ hai cảnh thôi, I swear."
Tiểu hồng mao nghe không hiểu, dò hỏi: "Jude, Jude, nếu muốn sửa thì sửa như thế nào? Em họ cô có biết diễn hay không a?"
Những người khác trong đoàn phim cũng xông tới, gương mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột, ân, còn không có trải qua xã hội gia công ô
nhiễm.
Jude sắc mặt nghiêm túc lên: "Chúng ta có thể đem lão già người Anh đổi
thành mỹ thiếu nữ giỏi công phu nước Z, sau đó blah blah......."
Nạp Lan Chi vẻ mặt (=_=), cô đã biết đại khái, đây là một bộ đơn nguyên kịch, lấy khôi hài làm chủ.
"Người nước Z, hẳn là biết võ công đi?" Tiểu hồng mao hỏi Nạp Lan Chi.
Nạp Lan Chi: "Không phải ai là người nước Z cũng sẽ biết võ."
"Vậy cô biết không?"
"Không biết."
Tiểu hồng mao kêu to: "Jude, cô ấy không biết võ công!"
Jude mắt trợn trắng: "Chúng ta đây là đơn nguyên kịch không cần phải
thật sự biết
võ, làm bộ một chút rồi hậu kỳ thêm thắt đặc hiệu không
phải được sao!"
Tiểu hồng mao sờ sờ cái đầu màu hồng của mình, không dám phản kháng Jude.
Nạp Lan Chi thay một thân quần áo màu đen, một màn này là vai chính ra
ngoài gặp kẻ bắt cóc, cùng tên bắt cóc đấu trí đấu dũng trung, rồi nhảy
ra một mỹ thiếu nữ nước Z giỏi công phu.
Nạp Lan Chi liền từ trên tường nhảy xuống, động tác lưu loát sạch sẽ.
Cầm đao kẻ bắt cóc: "Ngươi, ngươi là ai?"
Nạp Lan Chi bày ra tư thế công kích, "Ta, đến từ Phương Đông."
Jude đứng ở trước máy quay phim, nói thầm: "Nhìn còn rất có tư thế."
Nạp Lan Chi nhớ tới mấy cái động tác đời trước cô học được khi quay một
bộ hành động, tùy ý bày ra mấy cái, phim trường một mảnh kinh hô, thời
điểm Nạp Lan Chi hướng về phía trước, còn chưa tới gần tên bắt cóc, tên
bắt cóc đã tru lên một tiếng ngã xuống.
"Ha ha ha, bị dọa đến đi."
Tiểu hồng mao cũng chính là đạo diễn hô một câu cut, "Biểu tình đâu? Đều là cái gì biểu tình, đều ngây người a! Charlie, cậu là kẻ bắt cóc thì
phải hoảng sợ, Mana, cô ngơ ngốc nghĩ cái gì!"
Diễn kẻ bắt cóc Charlie bò dậy, "Úc, cô gái, cô nói cho tôi biết cô thật sự không có học công phu sao?"
Nạp Lan Chi gật gật đầu, "Thật sự, này chỉ là một ít động tác trang trí, cũng không có lực sát thương thật."
Người nước ngoài quả nhiên không hiểu được thế giới võ hiệp nước Z.
Lần quay thứ hai, vì đánh ra hiệu ứng hài hước, cho nên động tác cùng
biểu tình đều thật khoa trương, kỹ thuật diễn yêu cầu cũng thấp không
thể thấp hơn.
Qua lúc sau, Nạp Lan Chi còn một cảnh nữa.
Tiểu hồng mao tắt đi máy quay phim: "Soái, quá soái, hắc, cô bé nước Z, em tên là gì?"
"Không có."
Jude ngăn đón Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi ở quốc nội cũng coi như là nữ
sinh cao gầy, đứng ở bên cạnh Jude lại giống như trẻ con, Jude tựa hồ so với anh cô còn cao hơn một ít. "Như vậy không tốt, chị cho em lấy một
cái, gọi là Jennifer đi, em lớn lên đáng yêu như vậy."
"Cô bé tóc đen, Jennifer tên này thật thích hợp."
Nạp Lan Chi còn một cảnh bắt buộc phải thay đổi cảnh tượng, thời gian
tương đối lâu, Jude thật sợ Luna tìm các cô, tính toán ngày mai lại
quay.
Lúc sau ra tới, Jude vì bồi thường cho cô, mang Nạp Lan Chi đi ăn tối ở một nhà hàng nổi tiếng Los Angeles.
Jude nhìn gương mặt Nạp Lan Chi phình phình, đắc ý nói: "Ăn ngon đi, so đồ ăn nước Z thế nào?"
Nạp Lan Chi thừa nhận nhà hàng này đích thực ăn ngon, nếm một lần cô rất vui lòng, nhưng nếu thường xuyên ăn thì sẽ ngấy, ở đây đại đa số món ăn đều là hải sản. "Tuy rằng ăn rất ngon, nhưng em vẫn thích đồ ăn nước Z
hơn."
Chu Đế đô đô miệng: "Cổ hủ như người già."
"No, Jude, chị không hiểu tâm lý người nước Z lá rụng về cội. Đại gia
gia từ nhỏ lớn lên ở nước Z, ăn gần ba mươi năm đồ ăn nước Z lúc sau mới đến bên này, với ông mà nói, bên này sinh hoạt rất tốt, nhưng ông không quen."
Jude như suy tư gì đó, "Có lẽ vậy, A Chi, trước khi em tới, kỳ thật, chị rất không thích người nước Z."
"why?"
"Chị cho rằng người nước Z đều giống ông nội, ba ba chị nghiêm túc cổ
hủ, em biết không? Bọn họ can thiệp vào lựa chọn của chị, khi chị vào
đại học chọn chuyên ngành biên đạo, bọn họ đặc biệt phản đối, cũng may
có mommy và ông ngoại ủng hộ chị."
Nạp Lan Chi tỏ vẻ lý giải, người lớn đa số luôn đem ý nghĩ của mình áp
đặt trên người tiểu bối, "Bọn họ là sợ chị sau này sẽ hối hận, ở nhận
thức của bọn họ, học biên đạo ra tới sau này cũng không dễ dàng."
"Có lẽ đi, nhưng đây là lựa chọn của chị, chị sẽ phụ trách cuộc đời của
mình." Jude trên người chứa tư tưởng nước M thực rõ ràng, cùng Nạp Lan
lão gia tử và Nạp Lan Thừa Đức tiếp thu truyền thống giáo dục nước Z
khác một trời một vực, sinh ra mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi.
Jude lời nói vừa chuyển: "Nhưng mà sau khi gặp em, chị cảm thấy người
nước Z vẫn rất đáng yêu, có lẽ chị sẽ về tổ quốc của ba ba nhìn xem."
"Hoan nghênh."
Hai người bình yên mà trở lại đội ngũ, Luna dò hỏi Jude mang Nạp Lan Chi đi chơi cái gì.
"Úc, kia nhiều lắm, con đếm không hết, đầu tiên con mang con bé đi trung tâm thương mại, sau đó đi xx nhà hàng......." Jude hướng Nạp Lan Chi
chớp chớp mắt.
Nạp Lan Chi: "Đúng vậy, bác gái, chị họ mang cháu đi chơi rất nhiều nơi."
Luna vừa lòng cười.
"Mommy, ngày mai con lại mang A Chi đi ra ngoài chơi, A Chi nói muốn đi xem trường học của con." Jude nói.
Nạp Lan Tông nói: "Em cũng đi, Jude, mang em theo."
Nạp Lan Minh cũng thấu đi lên: "Em cũng muốn, Jude, chị cho tới bây giờ chưa từng mang em đi đâu."
Jude không nghĩ sẽ mang theo hai tên tiểu quỷ này, nếu bị lộ thì làm sao bây giờ! "Không được, các ngươi hai cái xú tiểu tử chính mình chơi, con gái bọn ta cùng nhau chơi."
"Jude, bọn em sẽ không quấy rầy hai người."
Luna nhìn bọn họ rất hài hòa, cùng Thẩm Dĩnh nói: "Có lẽ bọn chúng ngại đi theo chúng ta nhàm chán."
Thẩm Dĩnh gật gật đầu, đồng ý nói: "Vậy cho bọn nhỏ tự mình chơi."
Jude liền không thể không mang theo hai người, tức giận đến mặt đều oai, nói thầm "Tiểu tử thúi, nên dùng cái gì tới lấp kín miệng các ngươi
đây......."