Editor: kkoten
Nửa năm thời gian thực mau trôi qua, cuộc sống hàng ngày của Nạp Lan Chi thật sự rất phong phú.
Jude nói cho Nạp Lan Chi biết, bộ phim cô ấy làm biên đạo đang đứng đầu bảng xếp hạng ở trên mạng, đang suy xét quay mùa thứ hai, có công
ty giải trí vươn cành ôliu cho cô ấy, nhưng cô ấy muốn sáng lập phòng
làm việc của riêng mình. Jude giận cô không nói cho cô ấy chuyện cô quay quảng cáo, nghe nói, quảng cáo mỹ nhân ngư ở nước M sau khi phát đi
trên gg liền hot, cô cũng ở nước M nổi tiếng một phen.
Nạp Lan Chi ở giới bơi lội danh khí cũng càng lúc càng lớn, cô cũng tham gia không ít giải đấu cả nước, cúp đã nhét đầy ngăn tủ ban đầu.
Sang năm, sau khi thi đại học nhỏ xong, Nạp Lan Chi liền phải đi
thành phố B trước, tiến vào Đội Quốc Gia, tiếp thu hình thức huấn luyện
khép kín.
Vương Thiến cũng thường trở về xem cô thi đấu, ghi chép thu thập
một ít số liệu, cứ hai tháng kiểm tra sức khoẻ một lần cho cô. Phó Trí
Ninh cũng tới, Nạp Lan Chi trước kia còn cho rằng cô ấy là trợ lý của
Vương Thiến, lúc sau mới phát hiện Phó Trí Ninh so với Vương Thiến chức
vị còn lớn hơn.
Thi đại học nhỏ kết thúc ngày hôm sau, Nạp Lan Thừa Lập đưa Nạp Lan Chi bay đến thành phố B.
Nạp Lan Thừa Lập ở thành phố B mua căn hộ trước, Phó Trí Ninh xung
phong nhận nhiệm vụ này, căn cứ huấn luyện đội tuyển bơi lội quốc gia
nằm ở vùng ngoại thành, bên này đều là chung cư cao cấp, cách không xa
còn có một tiểu khu xa hoa. Phó Trí Ninh dẫn bọn họ qua bên đó xem.
Dựa theo yêu cầu của Nạp Lan Thừa Lập, không cần quá lớn, tốt nhất phòng ở phải trang trí xong tất cả.
Phó Trí Ninh làm việc đương nhiên không chê vào đâu được, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Nạp Lan Thừa Lập, Nạp Lan Thừa Lập trực tiếp
mua luôn. Lúc sau mua xong mới biết, nhà của Phó Trí Ninh liền ở gần chỗ này, làm cho Nạp Lan Thừa Lập an tâm không ít, ngày nghỉ, cô về nơi này cũng có bạn.
Sắp xếp xong cho Nạp Lan Chi, thành phố S bên kia cũng không về
không được, Nạp Lan Thừa Lập không bỏ được, cũng chỉ có thể rời đi.
Nạp Lan Chi ở căn cứ huấn luyện có phòng đơn nhỏ, suy xét thấy cô còn phải học tập, nên mua thêm cái kệ sách với bàn học.
Vương Thiến vừa được chuyển làm phó huấn luyện viên, trên danh
nghĩa chỉ có ba tuyển thủ, hai người bơi bướm, một người bơi tự do.
Tuổi đều lớn hơn so với Nạp Lan Chi, mới vừa nhận thức không lâu nên nhìn không ra tốt xấu.
Nạp Lan Chi vào ở căn cứ huấn luyện ngày đầu tiên, mấy huấn luyện viên liền chuẩn bị khảo hạch tiềm năng của cô.
"Mới mười bảy tuổi đúng không?" Trương Văn hỏi.
Nạp Lan Chi ở trong một đám tuyển thủ đứng đầu cả nước, còn có thể
bơi tới vị trí thứ tư, thật không dễ dàng, quan trọng nhất chính là, cô
còn không có huấn luyện chuyên nghiệp qua, tuổi cũng nhỏ nhất.
Vương Thiến có chút đắc ý, đợi hơn nửa năm, cuối cùng cô cũng tới,
Vương Thiến có dự cảm, Nạp Lan Chi tuyệt đối sẽ là đồ đệ cô đắc ý nhất.
"Đúng vậy, con bé mười lăm tuổi mới chính thức bắt đầu tiến vào thi đấu
bơi lội, hơn hai năm."
"Lợi hại như vậy, trách không được cô cường ngạnh yêu cầu nhất định phải có được tuyển thủ này, bồi dưỡng dạy bảo, sẽ là quán quân thế vận
hội đời tiếp theo." Lưu Lệ Bình trêu ghẹo nói.
Vương Thiến: "Các người biết ba và thầy của con bé là ai không?"
Mấy người đều nhìn về phía cô ấy.
"Nạp Lan Thừa Lập và Lưu Kiện, hai người nổi danh giới bơi lội thế
kỉ trước, không nghĩ tới vài thập niên sau, con gái ông ấy lại trở lại."
Đổng Lực sắc mặt biến đổi, nhíu nhíu mày: "Nạp Lan Thừa Lập và Lưu
Kiện, Nạp Lan Thừa Lập không phải bởi vì dùng thuốc kích thích nên bị đá ra sao? Lưu Kiện cũng không trong sạch gì."
Vương Thiến từ trước đến nay cùng Đổng Lực bất hòa, ở căn cứ này
cũng không phải chuyện gì không thể nói. Đổng Lực khinh thường Vương
Thiến loại người chỉ biết dựa trên lý thuyết, căn bản không bơi lội, chỉ hữu danh vô thực nói thì có ích lợi gì, cũng cho rằng Vương Thiến bởi
vì cùng Phó Trí Ninh có giao tình nên mới có thể làm phó huấn luyện
viên.
Vương Thiến lại không thích Đổng Lực bộ dáng ta là người giỏi nhất
kia, Đổng Lập cũng từng là tuyển thủ bơi lội Đội Quốc Gia, giành được
huy chương đồng ở thế vận hội, hơn nữa còn là đại đồ đệ của Trần Khải
Bình, tự xưng trong các huấn luyện viên ở đây là người có kinh nghiệm
nhất.
"A, cái năm ấy không phải trưởng huấn luyện viên khuyến khích dùng
thuốc kích thích sao, toàn bộ Đội Quốc Gia đều dùng, chẳng qua Nạp Lan
tiền bối vận khí không tốt. Theo tôi được biết, thầy của huấn luyện viên Đổng Trần Khải Bình lúc trước chính là người đề xướng dùng thuốc kích
thích mạnh mẽ nhất đấy thôi, không biết sau lưng thế nào a." Vương Thiến miệng lưu loát, nói cho Đổng Lực á khẩu không trả lời được.
"Được rồi, chúng ta xem số liệu một chút." Lưu Lệ Bình giảng hòa.
Vương Thiến khinh thường nhìn hắn ra vẻ đạo mạo, mắt trợn trắng,
xem số liệu trên máy trắc nghiệm, tâm tình rất tốt, "Còn có không gian
phát triển hơn nữa rốt cuộc con bé tuổi còn trẻ, điểm tốc độ này cũng
rất tốt, có phải hay không? Huấn luyện viên Đổng, Trần Mẫn tuy rằng ở vị trí thứ năm, nhưng khoảng cách còn rất lớn đấy."
Trần Mẫn là con gái của Trần Khải Bình, được Đổng Lực huấn luyện
riêng, chính là môn sinh Đổng Lực đắc ý nhất, tiểu cô nương hai mươi
tuổi, bơi cũng không tồi.
Nạp Lan Chi lau mặt một phen, mấy sư tỷ đều vây lại đây.
"Tiểu sư muội không tồi a, cố lên!"
"Lợi hại a, bao nhiêu tuổi rồi? Nghe nói còn đang đi học."
"Không học trường thể thao sao?"
Nạp Lan Chi đều nhất nhất trả lời, mấy cô gái đều học thể thao, tâm lý cong cong nói cũng không nhiều, phương diện thể thao này, muốn nói
người có tâm tư thâm sâu cũng có, nhưng đại đa số đều tốt, giới thể thao không giống mấy vòng luẩn quẩn khác, trong cái vòng này, chỉ có thực
lực mới là đường ra duy nhất, oai môn tả đạo sớm muộn gì cũng rớt đài.
Vương Thiến đem cô kêu lên giới thiệu, "Đây là Lưu Lệ Bình huấn
luyện viên Lưu, ngày thường nha, đi theo cô ấy bên kia cọ chút ăn, cô ấy nấu cơm ăn rất ngon."
Lưu Lệ Bình giả vờ sinh khí, "Vương Thiến, cô cọ nhiều lần như vậy, tôi còn không có tính tiền đâu, còn dìu già dắt trẻ tới nữa."
Nạp Lan Chi hơi hơi khom lưng: "Chào huấn luyện viên Lưu, quấy rầy."
Lưu Lệ Bình vỗ vỗ bả vai cô, "Cô bé ngoan, có tiềm lực, lớn lên còn xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ thích."
"Còn tỷ tỷ cái gì, có thể làm a di được rồi."
Vương Thiến tiếp tục giới thiệu: "Vị này, là Đổng Lực huấn
luyện viên Đổng, luận bối phận, hắn là sư huynh em, rốt cuộc thầy của
hắn là Trần Khải Bình đồng lứa cùng ba em với thầy Lưu, nhưng bây giờ em gia nhập Đội Quốc Gia, kêu sư huynh thì sẽ rối loạn bối phận, ai, thật
là khó xử a."
Nạp Lan Chi nghe được tên Trần Khải Bình, mỉm cười: "Vẫn nên kêu
huấn luyện viên đi, kêu sư huynh, mặt tựa hồ có điểm lớn." Đương nhiên
là ông ta mặt lớn! Nạp Lan Chi ngạo kiều mà bỏ qua một bên.
Đổng Lực hừ một tiếng, Vương Thiến lại thực mau giới thiệu mấy
người tiếp theo, hoàn toàn không cho Đổng Lực cơ hội mở miệng, làm Đổng
Lực có chút nan kham.
Tan làm lúc sau, Lưu Lệ Bình giữ Vương Thiến lại, nhỏ giọng nói:
"Cô không cho Đổng Lực mặt mũi như vậy, hắn tâm nhỏ mọn nhất định sẽ gây khó dễ cho cô."
Vương Thiến cười nhạo một tiếng: "Hắn có hậu đài, tôi cũng có bối
cảnh, ai sợ hắn! Tên này có tật xấu, tôi cũng không thấy mấy người từng
đoạt huy chương nào kiêu ngạo như hắn, mỗi ngày nghĩ ta đây là giỏi
nhất, cho rằng lấy được cái huy chương đồng liền thiên hạ vô địch, hắn
ăn cứt chó lớn lên đi."
Lưu Lệ Bình tuy rằng cũng không thích Đổng Lực lắm, nhưng so Vương
Thiến uyển chuyển hơn nhiều, phụt cười: "Tính, tôi cũng nói không được
cô, cái mồn này của cô a!"
Phó Trí Ninh tâm tình không
tồi mà về đến nhà, hướng trên sô pha
ngả xuống, bà nội Phó đi ra, "Ninh Ninh, có muốn ăn cái gì hay không? Bà hôm nay xuống bếp."
"Ai u, bà nội, bà đừng làm, nếu bị thương, ông nội sẽ đau lòng, sau đó lại đến trách bọn con." Phó Trí Ninh vội vàng kéo bà nội Phó muốn đi phòng bếp lại.
Bà nội Phó vỗ vỗ đầu cô, ngữ khí thực đau lòng: "Con cùng A Thành
mười ngày nửa tháng mới về một lần, các ngươi trẻ tuổi này đó ta còn
không biết sao, ăn bữa này thì nhịn bữa kia, đều đem dạ dày đói lả, bà
làm cho các con một bữa."
Phó Trí Ninh thè lưỡi, buông tay giữ chặt bà nội Phó ra, "Vậy, con muốn ăn cánh gà chiên Coca."
Ông nội Phó từ ngoài cửa tiến vào liền nghe được Phó Trí Ninh đang
gọi món, rầm rì, Phó lão gia tử bá đạo, ngày thường chỉ có thể ngẫu
nhiên bảo bà nội Phó làm cho ông chút đồ ăn, làm cho người khác ăn, ông
đau lòng.
Bà nội Phó trừng ông một cái: "Bọn nhỏ khó lắm mới trở về một hôm, ông làm cái gì!"
Phó Trí Thành thay Phó lão gia tử xách thùng cá vào, hai ông cháu hôm nay đi câu cá.
Phó lão gia tử ủy khuất nói thầm: "Chỉ biết đau cháu trai cháu gái."
Sau đó lại nói: "Làm canh cá đi, tôi cũng lâu không ăn qua đồ ăn bà làm."
Bà nội Phó hồi trẻ trù nghệ một tay tuyệt diệu, người ăn qua đều
phải giơ ngón tay cái lên, hiện tại tuổi đã cao, sinh hoạt điều kiện
cũng tốt, từ Phó lão gia tử đến bọn tiểu bối, đều không muốn bà mệt.
"Biết chọn a."
Phó Trí Thành hôm nay mặc một bộ thể thao thoải mái, tuổi tác của
anh cũng không lớn, chỉ mới hai mươi ba, thấy Phó Trí Ninh một mình
chiếm một cái sô pha, vòng qua cô, ngồi xuống bên cạnh.
Phó Trí Ninh liếc mắt nhìn em họ một cái, "A Thành, chú cuối cùng
nhìn cũng giống thanh niên, suốt ngày mặc tây trang nghiêm chỉnh, ngạnh
sinh sinh liền già đi mười tuổi, cũng sắp tiến vào hàng ngũ trung niên
được rồi."
Phó Trí Thành tự động không quan tâm lời cô nói, cố ý vô tình hỏi:
"Cái tiểu cô nương kia tới thành phố B? Các chị dàn xếp tốt?"
Phó Trí Ninh cũng không có nghi ngờ anh, thuận miệng nói:
"Ân, hôm trước tới, ba của cô bé mua căn hộ ở đây, chính là căn hộ vùng
ngoại thành kia kìa, chị với chú đều mua ở đó, phòng cô bé ở cách vách
phòng chú. Chú ngày thường đều không ở, chị lúc ấy còn muốn hỏi chú có
muốn bán cho ba cô bé không đấy."
Phó Trí Thành: "Ai nói em không ở, em chỉ tạm thời chưa dọn vào
thôi, vừa lúc gần đây không có việc gì, mấy ngày nữa em cũng dọn qua
đi."
Phó Trí Ninh bởi vì nguyên nhân công tác nên thường ở tiểu khu đó,
nghe Phó Trí Thành nói cũng muốn dọn qua, trong lòng có chút mừng thầm,
phải biết rằng em họ của cô có tay nghề cũng không kém, lúc còn ở nước
ngoài du học, phỏng chừng phải tự mình xuống bếp, làm hàng xóm còn có
thể cọ ăn cọ uống.
Bà nội Phó dò hỏi: "Đội bơi các con mới nhận một cô bé sao? Bao nhiêu tuổi a?"
"Mười bảy tuổi, còn đang đi học, nhà ở thành phố S, đưa cô bé tới chỗ này, người trong nhà cũng không bỏ được."
Bà nội Phó vừa nghe liền đau lòng, "Ai, đáng thương a, nhỏ như vậy
liền phải rời nhà, tiểu cô nương một mình ở bên ngoài không dễ dàng. Con về sau nếu trở về liền đem cô bé mang về đây đi, cha mẹ không ở bên
người, một người tịch mịch."
Phó Trí Ninh vốn dĩ rất thích Nạp Lan Chi, lúc sau tiếp xúc, tuy
rằng tính cách có chút quái gở lời nói cũng không nhiều lắm, nhưng liền
hướng về phía cái giá trị nhan sắc kia, cái dáng người kia, cái thực lực kia, Phó Trí Ninh hoàn toàn trở thành fan của cô rồi. Huống chi, Nạp
Lan Chi làm người không kém, làm Phó Trí Ninh rất thoải mái.
Thời điểm Nạp Lan Thừa Lập đồng ý đem Nạp Lan Chi giao cho các cô,
Phó Trí Ninh bảo đảm sinh hoạt hàng ngày của cô bé sẽ được an bài hết
thảy, đồng thời muốn Nạp Lan Thừa Lập mua gian phòng gần nhà cô cũng vì
để tiện chiếu cố cô bé.
"Dạ, lần sau con sẽ mang em ấy về cùng."
Phó Trí Thành yên lặng mở lịch làm việc của mình ra.
Phó Trí Ninh và Vương Thiến tìm một trường học để cô dự thính, một
tuần học ba ngày, là trường trung học thuộc đại học B, ngày hôm sau
Vương Thiến lái xe đưa cô đi nhận trường.
Cô là người tỉnh ngoài, chỉ tới dự thính, cũng không ảnh hưởng đến
trường học, lão sư trên cơ bản đều mặc kệ, nhưng cô đi hỏi một ít vấn đề vẫn sẽ giúp cô giải đáp.
Bạn học sau khi biết cô là tuyển thủ bơi lội, đối với cô cảm thấy hứng thú.
Trường trung học thuộc đại học B là trường nổi tiếng thành phố B,
học sinh ở đây không phải thi vào các trường 985, thì chính là xuất
ngoại du học. Trừ bỏ cá biệt, đại đa số gia đình đều có điều kiện không
tồi, trang thiết bị hoàn cảnh bên trong còn có thức ăn ở nhà ăn đều thực làm người ta vừa ý.
Nạp Lan Chi chỉ có ba ngày đi học kia là có thể ăn ở trường học, sự đối lập giữ nhà ăn của căn cứ huấn luyện và trường học, Nạp Lan Chi đặc biệt muốn ăn cơm chiều ở trường học, cô ngẫu nhiên cũng sẽ mua về một
chút trộm đưa cho mấy sư tỷ, Vương Thiến trong lòng rõ ràng biết, cũng
mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tuy rằng rời nhà, nhưng bởi vì ở căn cứ huấn luyện sư huynh và sư
tỷ đều tương đối hữu hảo, Nạp Lan Chi vẫn sống rất tốt, mấy vị sư huynh
vì có thể đi ra ngoài một chút, đều sẽ tranh nhau đưa Nạp Lan Chi đi
học, căn cứ huấn luyện là nội trú khép kín, không có chuyện gì một tháng cũng chỉ có thể nghỉ một lần.
Mỗi ngày nhà ăn đều sẽ dựa trên tình trạng thân thể mỗi người để chuẩn bị cơm dinh dưỡng, hương vị không đề cập tới cũng thế.
Cho vận động viên ăn, đầu tiên nguyên liệu nấu ăn nhất định phải khỏe
mạnh phù hợp tiêu chuẩn, nhưng trong quá trình chế biến cần thiết bảo
đảm mức độ dinh dưỡng, muối sẽ cho một chút, bột ngọt không cho, không
thể xào, không thể chiên dầu.
Trách không được họ đều muốn đi ra ngoài ăn ngon một bữa.
Phó Trí Thành vốn tưởng rằng phải qua một thời gian nữa mới có thể
cùng cô gặp mặt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp được.