Editor: Kkoten
Phó Trí Thành từ tư thế nửa ngồi xổm đứng lên, "San San? Phu nhân và cô
đây là?" Phó Trí Thành xin lỗi nhìn hai người, tựa hồ muốn nói tôi thật
sự nghĩ không ra các người là nhân vật nào.
Quý phu nhân kia sắc mặt hơi cương lại, cười như cũ nói: "Lâu như vậy
không gặp đều sẽ quên, trước kia khi còn nhỏ, San San luôn đi theo anh
họ nó tới nhà cháu chơi, lúc ấy San San thích đi theo các cháu chơi
nhất!"
Dương San trên mặt hiện lên một mạt đỏ sậm, có chút buồn bực xấu hổ hô: "Mẹ, mẹ nói bừa cái gì!"
Dương phu nhân cười tủm tỉm nhìn nhìn Phó Trí Thành rồi lại nhìn nhìn Dương San.
Phó Trí Thành bừng tỉnh: "Hóa ra là Dương San a! Ngượng ngùng, lúc trước quên mất."
Dương phu nhân tươi cười càng thêm nhiệt tình, Dương San thẹn thùng cúi đầu.
"Cô hình như là bạn gái của Lưu Anh Kiệt đi? Có lần tụ tập Anh kiệt dẫn
cô theo tôi thấy qua, rất xứng đôi." Phó Trí Thành giống như việc nhà mà nói.
Tạ Văn Phượng muốn cười lại không dám cười, bác gái cả nhà họ Phó cũng thế.
Dương phu nhân xấu hổ cười cười, Dương San khô cằn giải thích nói: "Em
cùng anh ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là chơi cùng nhau hơi thân."
Phó Trí Thành không thèm để ý cười cười: "Xin lỗi, có lẽ nói lời không nên nói."
Bị Phó Trí Thành trộn lẫn như vậy một hồi, Dương San này cùng Lưu Anh Kiệt kia không có gì cũng biến thành có một chân.
Dương San còn muốn tiếp tục nói, con dâu cả của ông cả Phó là Dương Lệ
ngắt lời, nói: "Được rồi, người đến cũng gần đủ rồi, mọi người đều ngồi
đi. A Chi, không cần khách khí a! A Thành chiếu cố A Chi một chút."
Dương phu nhân này là chị dâu, Dương Lệ vẫn luôn biết tính toán của
người chị dâu này, hy vọng San San tìm được nhà chồng có bối cảnh thâm
hậu trong đại viện, một mực đem San San đẩy vào đây, mấy năm nay vẫn
luôn nhắc tới Trí Thành với bà ta, chính Dương Lệ cũng có tư tâm, tuy
rằng cảm thấy cái xác suất này quá nhỏ, nhưng Trí Thành quả thật là
người xuất sắc nhất trong mấy người cùng trang lứa ở đại viện này, lại
là con cháu bên nhà chồng, cháu gái ngoại San San lớn lên cũng không
tồi, cũng có bằng cấp, Dương Lệ có chút mong đợi đông ý với cái này ý
tưởng của chị dâu bà ta.
Chỉ là chị dâu bà ta thật sự không lên nổi mặt bàn, loại thời điểm này
sao có thể nói như vậy! Dương Lệ có chút ảo não sao mình không nói cho
bọn họ Trí Thành đã có bạn gái sớm chút.
"Ân, cảm ơn bác gái." Nạp Lan Chi hơi hơi gật đầu.
Dương phu nhân bây giờ mới nhìn đến Nạp Lan Chi, bà ta còn tưởng rằng
cái tiểu cô nương này là con cháu thân thích nhà khác, nhưng mà hiện
tại....... "Cô gái nhỏ này là......"
Tạ Văn Phượng lúc này mới nói: "Đây là bạn gái của A Thành, A Chi, đây là chị dâu của bác gái con, con gọi dì Dương là được."
Dương phu nhân khó có thể che dấu được kinh ngạc, "Bạn gái? Có khi nào? Tôi như thế nào lại không biết!"
Dương Lệ xấu hổ mà không biết kết thúc như
thế nào, có chút ảo não tiểu tâm tư lúc trước của mình, loại người như
chị dâu bà ta nói cái gì đều không nên tin tưởng.
Tạ Văn Phượng không thể nhịn được nữa, bà đã cho bà ta đủ mặt mũi rồi,
trước kia bà ta luôn ở trong vòng dùng danh nghĩa của bọn họ loạn kết
giao, Tạ Văn Phượng vì xem vài phần phân thượng ba chồng của bà ta mới
không cùng bà ta so đo, cư nhiên bây giờ còn dám mơ tưởng đến con trai
của bà! "Con trai tôi có bạn gái nhất định phải nói cho Dương phu nhân
trước sao? Dương phu nhân cũng không phải là trưởng bối của A Thành a."
Tạ Văn Phượng đánh lên miệng pháo tới ai cũng không đỉnh bằng, những câu chọc tâm kia, bà đã muốn nói từ lâu, Dương phu nhân luôn tự cho mình là thân tích Phó gia, bưng một bộ làm trưởng bối, Tạ Văn Phượng đã sớm
nhìn đến khó chịu.
Dương San nhớ tới vừa rồi mẹ con bọn họ làm mấy chuyện kia, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy thẹn đến muốn chui xuống đất, lôi kéo mẹ cô ta, ý bảo bà
ta không cần nói thêm nữa.
Dương Lệ cũng vội vàng ra tới hoà giải, bà ta sợ nháo đi xuống làm cho mặt mũi bà ta cũng khó coi.
Mẹ con hai người cũng không dám làm lại chuyện vừa rồi, an phận mà ngồi
cách xa Phó Trí Thành cùng Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi bên tay trái là Tạ
Văn Phượng, bên tay phải là Phó Trí Thành, Phó Trí Ninh khoan thai tới
muộn, ngồi bên cạnh Phó Trí Thành.
Một bàn này trừ bỏ Phó Trí Thành cùng với một bé trai, còn lại đều là nữ.
"Lưu Anh Kiệt kia là chuyện như thế nào? Vì sao dì kia với bác gái đều thay đổi sắc mặt?" Nạp Lan Chi nhỏ giọng hỏi.
Phó Trí Thành hơi hơi nghiêng đầu, đem điện thoại để ở giữa hai người, nhảy ra WeChat của anh, "Em nhìn xem."
Ghi chú là trong không gian WeChat của Lưu Anh Kiệt, tin đầu tiên trong
WeChat chính là ảnh chụp chung của hắn cùng Dương San, diện mạo.......
Nói như thế nào đây, thật là anh hùng hào kiệt, Nạp Lan Chi lý giải vì
cái gì vừa rồi Tạ Văn Phượng cùng bác gái biểu tình kỳ quái như vậy,
thật sự là một câu "Rất xứng đôi" kia của Phó Trí Thành quá vũ nhục
người.
Lưu Anh kiệt lớn lên mình hổ eo lang, nhìn ra có 1 mét 8, hơi béo, không phải béo chắc nịch. Mặt phương phương, đôi mắt nho nhỏ, luận diện mạo
thật sự là không xứng với Dương San tinh tế nhỏ xinh.
Phó Trí Thành thoát ra ngoài, "Kỳ thật bọn họ rất xứng đôi, Dương San
muốn có bạn trai trong đại viện, Lưu Anh Kiệt thích phụ nữ xinh đẹp, các cần sở cầu, trời đất tạo nên."
Nạp Lan Chi nghẹn cười trừng anh một cái, rốt cuộc không biết tính cách
của anh giống ai, lúc đầu rằng là giống ba Phó, một miệng tổn hại người
ta này tới cùng Tạ Văn Phượng không sai biệt chút nào.
Dương phu nhân càng xem Nạp Lan Chi càng cảm thấy quen mắt, nói thầm với Dương San: "Cô gái này sao lại quen mắt như vậy."
Phó Trí Hân xen mồm vào nói: "Đương nhiên quen mắt, bởi vì chị dâu chính là vận động viên bơi lội giành được ba huy chương vàng một huy chương
bạc ở Giải vô địch thế giới." Phó Trí Hân dùng ánh mắt mê muội nhìn về
phía Nạp Lan Chi, bụm mặt cười.
Dương phu nhân chụp một chút đùi, "Tôi nói mà! Vận động viên bơi lội."
Dương San cũng đầy miệng hụt hẫng, anh nhìn trúng một cái vận động viên mà chướng mắt một người đại cao tài sinh như cô sao?
Nạp Lan Chi là tân khách, được quảng đại thân hữu thiếp đãi, nội trong
30 phút đã bị gọi vào sáu bảy thứ, đa số là kính rượu, hoặc là bảo cô ăn nhiều một chút.
Tạ Văn Phượng thoáng nhìn hai người trẻ tuổi hỗ động, dùng chén rượu che dấu ý cười bên khóe miệng, Tạ Văn Phượng thực sự rất thích cô bé không
nói nhiều này, luận lấy lòng người, Dương San tuyệt đối so với A Chi cao hơn một vạn lần, nhưng người Phó gia bao gồm cả Tạ Văn Phượng, đều thực thích ánh mắt thành thực của đứa bé kia, lời ngon tiếng ngọt trước sau
so ra đều kém hành động chân thật. Đứa nhỏ này tâm nhãn chân thật, người đối với cô tốt, cô sẽ nhớ kỹ, sau đó trong lúc lơ đãng mới phát hiện cô sẽ vì mình mà yên lặng làm nhiều như vậy.
Đương nhiên càng quan trọng hơn vẫn là A Thành thích.
Dương phu nhân ăn bữa cơm này cũng không còn tư
vị gì, cả người hụt hẫng, chàng rể hiền của bà ta đã bị đoạt đi rồi, bà
ta sao còn có thể thoải mái chứ. Nghĩ thế nào, bà ta đều cảm thấy San
San nhà bà ta với cái cô vận động viên kia tốt hơn vạn lần, thần sắc
nhìn chằm chằm Nạp Lan Chi thay đổi thất thường.
"Cái kia A Chi a, vậy cháu ngày thường huấn luyện có phải đều ở lại căn
cứ huấn luyện hay không a?" Dương phu nhân mang theo tươi cười hỏi.
Nạp Lan Chi tầm mắt từ di động rời đi, "Không phải, tôi ở nhà."
"Nga? Vậy ba mẹ cháu làm gì?"
"Không làm cái gì, ba tôi mở cửa hàng, mẹ tôi làm nhân viên công vụ."
Mở cửa hàng? Phó Trí Thành uống một
ngụm nước, không biết chú Nạp Lan nghe được có cảm tưởng gì.
Dương phu nhân càng cảm thấy Nạp Lan Chi căn bản so ra kém xa con gái bà ta, Dương gia nhà bà ta tốt xấu gì cũng là mở công ty, San San là người đại cao tài sinh. "Mở cửa hàng a? San San nhà dì nói tốt nghiệp xong
sau mở một nhà tiệm cà phê, dì mắng nó, nhà có công ty không đi một hai
phải mở cái gì cửa hàng a!"
Trên đời này luôn có một loại người, nhất định phải ưu việt hóa bản thân xem nhẹ người khác, nhằm thỏa mãn lòng hư vinh.
Nạp Lan Chi không phản ứng bà ta, những người khác trên bàn cũng không phản ứng bà ta.
Dương Lệ đau đầu thật sự, người chị dâu không có đầu óc này của bà thật
sự là không có đầu óc, Nạp Lan Chi nói mở cửa hàng bà ta liền tưởng mở
cửa hàng thật a, nhà người ta mở chính là hội sở, người hơi chú ý tin
tức một chút cũng đều biết, tin tức lúc trước của Nạp Lan Chi đưa nhiều
như vậy, người chị dâu này trừ bỏ giống nhà giàu mới nổi mặc vàng đeo
bạc, cũng chỉ biết chơi mạt chược.
Dương phu nhân thấy không ai nói tiếp, lại tự mình nói: "Vậy nhà cháu ở
thành phố B mua phòng ở không? Thành phố B mấy năm gần đây giá nhà tăng
đến lợi hại, làm ba mẹ hẳn là rất khó xử đi."
Thấy bà ta nói càng ngày càng kỳ cục, Phó Trí Hân kéo xuống sắc mặt, "Mợ hỏi nhiều như vậy làm cái gì, thao cái gì tâm, mợ vừa không phải là mẹ
của chị dâu lại càng không phải mẹ chồng."
"Cái đứa nhỏ này......" Dương phu nhân trong lòng tức giận, người khác
còn chưa nói, cháu ngoại gái bà ta lại đi lên nói trước, "A Thành là ta
nhìn lớn lên, cũng coi như là trưởng bối đi, ta chính là hỏi nhiều vài
câu."
Tạ Văn Phượng buông chén trà xuống, Dương Lệ thật lo lắng Tạ Văn Phượng
sẽ bão nổi, lập tức nói: "Phòng ở đương nhiên đã sớm lo rồi, liền ở cách vách bên cạnh phòng ở của A Thành, đúng không?"
Gần quan được ban lộc, Dương phu nhân hối hận sao mình không hỏi thăm sớm một chút.
Phó Trí Hân làm như không tiếp thu đến lời nhắc nhở của mẹ, tiếp tục
nói: "Mợ cũng là nhọc lòng ăn dưa muối củ cải hạt, thành phố B chúng ta
sắp khai trương Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc ZC chính là anh trai chị dâu mở, nhà chị dâu mở chuỗi Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc, nơi nào thiếu
tiền mua phòng ở, lại nói nữa, chị dâu thắng được nhiều huy chương như
vậy, quốc gia cũng sẽ khen thưởng a!"
Dương phu nhân sắc mặt không tốt: "Cái đứa nhỏ này hôm nay là làm sao vậy? Luôn chất vấn trưởng bối là sao."
Phó Trí Hân xụ mặt không nói lời nào.
Dương San đầu óc choáng váng, đẩy đẩy mẹ cô ta, "Mẹ nói ít vài câu đi."
Tạ Văn Phượng: "Dương phu nhân đối với con dâu tôi rất có hứng thú sao, A Chi là cô gái tốt, được người thích là bình thường, chính là đáng tiếc
cô không có con trai, A Thành nhà tôi chính là vận khí tốt."
Cắm đao vương Tạ Văn Phượng quả thật là cắm đao
lưu loát dư lực, Dương phu nhân chỉ có một mình Dương San, Dương gia có
một công ty, thực hiển nhiên Dương tiên sinh hy vọng có con trai tới kế
thừa, tiếng gió truyền ra Dương tiên sinh ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác, hơn nữa đã mang thai. Dương phu nhân không có biện pháp, Dương
San chính là lợi thế lớn nhất trong tay Dương phu nhân, tìm nhà chồng
thực lực cường đại cho Dương San, thì bà ta cũng có chỗ dựa.
Dương Lệ thầm hạ quyết tâm, lần sau cùng nhau ăn cơm, tuyệt đối sẽ không kêu nhà mẹ đẻ bà đến.
Ăn cơm xong, Nạp Lan Chi lại được cho không ít lì xì, Tạ Văn Phượng kêu cô nhận lấy.
Phó Trí Thành cùng Nạp Lan Chi đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn
rồi mới về chung cư, Phó Trí Thành tắm rửa một cái rồi sang phòng Nạp
Lan Chi, Nạp Lan Chi còn ở trong phòng, Phó Trí Thành mở TV ra, vừa lúc
là tiết mục có Nạp Lan Chi.
Vừa vặn hỏi đến chuyện khó đỡ của mấy người, nói đến chuyện hài hước của Nạp Lan Chi.
Nạp Lan Chi mặc váy ngủ đi ra, tóc còn hơi ẩm, ngồi vào trên sô pha, đem chân khoanh lại. Chờ nhìn đến nội dung phát trên TV, sắc mặt không bình thường.
Phó Trí Thành quay đầu nhìn cô, "Tóc sao chưa sấy khô?"
"Đỉnh đầu khô là được, một lúc nữa sẽ khô thôi."
Tiết mục đã hỏi tới tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, Phó Trí Thành một lần
nữa lại nhìn chằm chằm màn hình TV, Nạp Lan Chi bên tai đã phiếm hồng,
dần dần lan đến mặt.
"Tôi hy vọng anh ấy có thể lập tức xuất hiện ở trước mặt tôi lúc tôi cần anh ấy nhất, tôi nói ít, nên anh ấy sẽ nói nhiều, không nói lời ức hiếp tôi, sau đó, cũng muốn anh ấy nấu ăn nấu cơm......"
Cameraman quay màn ảnh đặc tả cô, sau đó cô cúi đầu hơi hơi mỉm cười.
Thực ăn ảnh, Phó Trí Thành nghĩ như thế.
Nạp Lan Chi xấu hổ đến nỗi muốn chạy trốn, loại lời nói này cùng thổ lộ
thì có khác gì nhau đâu, như thế nào có thể để anh nghe thấy, hơn nữa cô còn ở bên cạnh.
Phó Trí Thành từ phía sau ôm lấy cô, mặt dán vào tóc cô, thanh âm từ
tính: "Có thể nói, biết nấu ăn, anh có thể cho rằng đây là anh
không......"
Nạp Lan Chi quay đầu nhìn thẳng anh, chưa từ bỏ ý định mà giảo biện: "Trên đời này nam nhân như vậy......" Nhiều đi.
Còn chưa nói xong, lời Nạp Lan Chi nói chưa hết đã bị Phó Trí Thành nuốt lấy, một lúc sau Phó Trí Thành mới buông Nạp Lan Chi ra, đem cô ôm vào
lòng, lại hôn sâu lần nữa.
Quân địch quá cường, quân ta đã bại. Nạp Lan Chi đôi tay rũ xuống, tê tê dại dại mà không biết để chỗ nào, Phó Trí Thành một tay vuốt lưng cô,
một cái tay khác nâng đầu cô lên, tay vuốt ve phần lưng từ vạt váy chui
vào.
Nạp Lan Chi thực nhanh liền cảm nhận được vật tượng trưng nam tính, cô
giữ chặt cánh tay Phó Trí Thành, một cái tay khác đẩy đẩy anh, đẩy không ra, sau đó dùng sức đem anh đẩy ra, Nạp Lan Chi từ đùi anh nhảy đến
trên sô pha.
Phó Trí Thành ngửi mùi hương của cô phát ra xung quanh, đầu ngón tay
hoạt nộn xúc giác còn chưa tan đi, anh thở dài một tiếng: "Thật không
nên đưa đi, hẳn là lưu trữ cho bản thân dùng mới đúng......"