Hoa Chiêu giật mạnh hai tay, kéo chăn bông mà hai người đang đắp khoác lên người.
Diệp Thâm ngây người một giây,nhảy xuống đất, sau đó mặc lại quần áo rải rác trên sàn nhà.Hoa Chiêu bưng kín đầu trong chăn, nhất quyết không xoay người.Khi tắt đèn nữ nhân trên toàn thế giới đều giống nhau, mở đèn lên, chênh lệch có thể lớn lắm đấy.Cô đoán chừng sau khi bị cưỡng bức, vừa quay đầu lại thân thể này có thể tạo thành lần tổn thương thứ hai.“Hoa ah, tiểu Hoa nhi?” Hoa Cường một bên gọi người, một bên dần đi tới.“Ông nội! Người chớ vào!” Hoa Chiêu hô to.Hoa Cường nghe lời mà dừng lại, khẩn trương hỏi: “ Thế nào rồi hả? Hăn bắt nạt ngươi sao?”.Diệp Thâm đang cài khuy áo dừng lại một chút, cúi đầu nhìn xuống vết bầm tím trên cổ tay, ánh mắt u ám.
Rốt cuộc ai khinh dễ ai?.Hoa Chiêu sâu sắc cảm thấy mình khi dễ người ta, quả thực xấu hổ chết mất.
Cháu gái của ông là cái dạng gì ông còn không biết sao? Lại nói ông nội vừa rồi không phải chạy đến “ bắt nạt” đấy sao? Ai bắt nạt ai? Còn không biết xấu hổ mà hỏi?“Con còn chưa mặc quần áo đây này! Ông chớ vào!” Hoa Chiêu nóng nảy nói.Bất cứ ai gặp phải tình cảnh này tính tình đều không tốt, trừ khi là một người như nguyên chủ.“ Ah, ah ah! Hảo, hảo, hảo!” Sau khi nghe cô nói như vậy, Hoa Cường cười nói.
Chuyện này xem như thành!.Chính là không theo kế hoạch mang người là chứng đi vào, không biết có được hay không?Hoa Chiêu dừng mấy giây, lại kêu: “ Ông nội, con muốn ăn thịt! Người đi mua đi!”.Hoa Cường không nói hai lời lập tức đáp ứng: “Hảo, hảo , hảo, ông nội đi mua thịt, chưng thịt cho cháu gái của ta ăn!”.Mặc dù tháng này không có phiếu thịt, nhưng cháu gái muốn ăn, ông có vứt hết cái mặt già thế nào cũng phải mua cho nàng cân thịt.
Hôm nay là một ngày trọng đại.
Cháu gái của ông cuối cùng cũng có người để dựa vào.Hoa Cường xoay người, vừa ho khan vừa chậm rãi đi tới một thị trấn cách đó 10 dặm mua thịt, trong thôn cũng không có nơi nào bán thịt.Nghe được tiếng ho yếu ớt của ông lão, trí nhớ của Hoa Chiêu đảo qua một hồi, nhớ tới lão đầu tại sao thiết kế trận này.Trong lòng bực bội…“Tối hôm qua, thực sự xin lỗi…” Hoa Chiêu buồn bực nói.“Một câu thực xin lỗi coi như xong?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.Trong chăn Hoa Chiêu vuốt vuốt lỗ tai, cô là người thanh âm khống, đặc biệt không có sức kháng cự với thanh âm dễ nghe này.
Mà sau lưng là giọng nói hay nhẩt mà cô từng nghe, cô thực sự mê chết mất!.Nếu không có chuyện tối ngày hôm qua thật tốt bao nhiêu? Cô nhất định nghĩ cách trở thành bằng hữu của hắn, chọc hắn nói chuyện.“Một câu thực xin lỗi, là nhẹ.” Hoa Chiêu ngữ khí chân thành: “Anh muốn làm sao bây giờ? Anh nói, anh muốn đánh, mắng hay đi báo cáo tôi, đều tuỳ anh.”Âm thanh loli ngọt ngào, không có bầu không khí của đêm hôm qua, thiếu một chút cám dỗ, lại them một chút đáng thương, giống như một con mèo nhỏ uỷ khuất.Diệp Thâm một bụng oán khí cùng phức tạp, trong phút chốc tiêu hết phân nửa.Bỏ đi, cùng đứa bé so đo cái gì, nhỏ hơn hắn 8 tuổi, chỉ vừa mới trưởng thành.Mặc dù lưng của đứa bé này còn lớn hơn anh ta, sức lực lớn hơn anh ta, lớn lên cũng thực sự không được tốt lắm.Nhưng là, nhớ tới tối hôm qua, cô quả thực phía trước bắt nạt hắn, nhưng phía sau… hắn lại không có ý tứ nói là mình bị ép.“ Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Diệp Thâm nói.“À” Hoa Chiêu sững sờ, cô không giống nguyên chủ vừa khóc lại gào thét, cầm tiền đồ uy hiếp hắn.
Anh ta như thế nào còn muốn chịu trách nhiệm à?.“Không cần, không cần!” Cô lập tức nói: “ Đều là lỗi của tôi, không cần anh phải phụ trách, phải chịu trách nhiệm cũng là tôi… Tôi xin lỗi anh! Chuyện tối ngày hôm qua, nếu anh trách tôi tuỳ thời có thể đánh tôi, mắng tôi! Nếu anh không trách tôi, chúng ta coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua, tôi cảm ơn anh!”.Anh ta muốn phụ trách cô lại không nhận nổi, một tờ giấy hôn thú, một tháng mấy chục đồng tiền sinh hoạt phi liền muốn trói buộc cô cả đời, để cho cô sống một mình cả đời, cô