Là tới muốn xe đạp ah.Ông ta vừa nói như vậy, Hoa Cường liền cảm thấy không ngoài ý muốn.
Ông ta vừa nói người em trai như ông ta, không đến chiếm tiện nghi, cũng không muốn nhà ông đấy.“Ông không cần phải nói gì nữa, bất cứ cái gì trong nhà đều là của tiểu Hoa nhà tôi, mượn cái gì cũng không có.” Ông liếc nhìn Hoa Sơn: “Dù sao thời điểm cháu gái tôi đói bụng, các người đến một cọng hành cũng không cho mượn.”“Bác à, lời này không nên nói như vậy ah” Lần này nói chuyện chính là vợ Nhị Ngưu: “Nhớ năm đó lúc mẹ Hoa Chiêu muốn tái giá, đem Hoa Chiêu ném vào trong nhà cháu đi! Chúng cháu cũng không nói hai lời liền nuôi nó một năm a, không có chún cháu nó đã sớm đói chết! Cái ân tình này, so với một cây hành còn nhiều hơn a.”Hoa Cường mặt lập tức đen kịt.Trong sân cũng trầm mặc một cách kì lạ.Hoa Sơn đột nhiên đứng lên, hung hăng trừng đứa con dâu thiếu tâm nhãn, đối với mấy đứa con nói: “Chúng ta đi.”Đúng là đồ thành sự không được, bại sự có thừa.
Năm đó bọn họ chứa chấp Hoa Chiêu, nhưng đó là vì mẹ nó thời điểm ra đi có để lại tiền đấy.
Lúc đấy tất cả tiền gửi ngân hàng của nhà Hoa Chiêu, 200 đồng, tất cả thức ăn, đồ đạc, thậm chí là nhà của cô, chính là sân nhỏ nhà Tam Ngưu đang ở, mẹ Hoa Chiêu đều để lại cho bọn họ, chỉ cầu bọn họ chiếu cố Hoa Chiêu đến khi trưởng thành.Mà bọn họ có thể chiếu cố Hoa Chiêu hay sao? Trong nhà heo ăn cái gì, Hoa Chiêu liền ăn cái đó, hơn nữa cô còn phải ở trong chuồng heo.Lúc Hoa Cường trở lại, ôm Hoa Chiêu đang hấp hối từ trong chuồng heo đi ra.
Bác sỹ nói nếu như ông trở về chậm hơn một ngày, Hoa Chiêu đã phát sốt đến chết rồi.Vì thế, Hoa Cường đem ông ta hung hăng đánh một trận, hai nhà cũng từ khi đó liền tách ra.
Nếu không phải ông ta mặt dày, đã sớm bị đoạt lại sạch sẽ rồi.Ngay cả khi đã đánh một trận, Hoa Cường cũng không thể đem tiền và nhà đòi lại, nên phải tìm đến trong thôn xây một cái nhà khác.“Về sau đứng có lại trèo lên cửa nhà tôi.” Hoa Cường ở phía sau hô.Người nhà Hoa Sơn đều không có quay đầu lại, bước nhanh đi.Hoa Cường biết rõ, kỳ thật ông nói cũng vô ích, chỉ cần có ngon ngọt, những người này lại kéo đến.“Ông nội, đừng nóng giận, không đáng vì những người này làm mình mệt mỏi.” Hoa Chiêu nói ra.“Đúng! Cháu gái của ông nói đúng!” Hoa Cường lập tức nở nụ cười.
Cháu gái ông đã có người để dựa vào, ông cũng không còn gì phải lo lắng, nhìn cái gì cũng đều cao hứng.Hoa Chiêu nhìn bát đũa đã được thu thập tốt, nhanh nhẹn làm những việc còn lại, trả cho từng nhà, sau đó lại đi lên núi.Da trắng, dáng đẹp quí ở kiên trì, một ngày cũng không được bỏ! Hơn nữa cô thích cảm giác năng lượng rửa sạch cơ thể.Kết quả, ra khỏi nhà không xa cô lại thấy bóng lưng của Vương Chí Dũng.
Hắn ta tựa hồ như nhìn thấy cô, vội vàng quay người rời đi.
Hoa Chiêu liếc nhìn rồi bỏ đi, không quan tâm.Hắn hiện tại đã hết hi vọng nha, cô đã là người mang danh hoa có chủ.Khoan hãy nói, “tiểu Hoa nhi” cô tại mười dặm xung quanh có thể đã nổi danh rồi nha.
Hoa Chiêu cười hì hì lên núi đi bộ một vòng, về nhà lại bận việc nấu cơm, bện giỏ, thay nước cho giá đỗ.Hai ngày sau đó, một ít rau giá rốt cục cũng trưởng thành, so với bình thường sớm hơn hai ngày.
Đây là kết quả sau khi Hoa Chiêu đã khống chế.
Cô phát hiện nếu như cô không khống chế lại, sợi dây chuyền sẽ tự động cùng thực vật xung quanh trao đổi năng lượng.
Nếu cô không khống chế, thì giá đỗ cứ một buổi lại được một giỏ.Hoa Cương đối với chu kỳ sinh trưởng của giá đỗ không có hiểu biết, cũng không thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy vui vẻ.
Cháu gái của ông thật sự đã làm được.
Đây cũng là một nghề nuổi sống bản thân.“Ngày mai cháu vào trong huyện bán nó” Hoa Chiêu nói ra.“Ông đi cùng với cháu” Hoa Cường nói.
Cháu gái ông đã lớn như vậy, những cũng chưa từng đi vào trấn, ông lo lắng.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi đồng ý, thời điểm này giao thông không tiện, làm thế nào ngồi xe, ngồi xe gì, đi chỗ nào đứng đợi, đều phải có người đưa đi, nếu không cô sẽ tự mình đi lạc.Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, hai ông cháu đã cùng nhau đi ra ngoài rồi.
Hoa Chiêu cõng trên lưng một giỏ đầy hơn 100 cân giá đỗ, cảm giác nhẹ như chơi.
Kỳ thật cô một điểm cũng không thích nguyên chủ, nhưng đối với một thân sức mạnh của nguyên chủ lại yêu chết mất.
Nhờ có một thân sức mạnh này, mới có thể giúp cô sống yên phận, bằng không chỉ cần một đám con dâu nhà Hoa Sơn cũng có thể cướp hết đồ nhà cô, đánh chết cô.
Cái ánh mắt muốn nhai sống cô của mấy người kia, đều không hề che giấu.
Chẳng qua sức cô lớn nên không dám mà thôi.Hơn nữa nếu không có một thân khí lực này, cô cũng không thể đẩy ngã Diệp Thâm, không có đứa nhỏ…Ha ha ha, không nghĩ nữa, kiếm tiền quan trọng hơn.Tuy trong tay có 2000 đồng, nhưng cô sẽ không dừng bước, 2000 đồng quá ít.Đi một tiếng đồng hồ, hai người đến thị trấn, trên thị trấn có