Hoa Tiểu Ngọc lắp bắp không muốn động, cô cảm giác Hoa Chiêu không ngốc giống trước kia, không dễ lừa gạt.
Nhưng ông nội ánh mắt như chó săn nhìn chằm chằm vào cô, cô lại càng không dám bất động.
Hoa Tiểu Ngọc cầm chén, đi qua nhà Hoa Chiêu.Đi vào sân nhỏ, mùi thơm kia càng đậm rồi, vừa ngửi thấy mùi thơm, Hoa Tiểu Ngọc liền chảy nước miếng.
Cô ta không còn sợ nữa, vì được ăn cái này, bị đánh cũng đáng!.“Chị Tiểu Hoa” Hoa Tiểu Ngọc đứng gần hàng rào, đáng thương mà hô.Hoa Chiêu đang ăn mỳ trộn tương thịt bò.
Cô chẳng những nhờ Vương Mãnh mang thịt bò, mà còn gạo và mì.
Vấn đề cơm ăn, áo mặc nhà cô đã chính thức được giải quyết.Trông thấy Hoa Tiểu Ngọc, Hoa Chiêu lập tức để đũa xuống, đi nhanh tới bên cạnh hàng rào, nắm lấy đem cô ta đẩy ra thật xa.
Nếu không phải Hoa Tiểu Ngọc đã có chuẩn bị, sớm đã té ngã.“Đã nói cô đừng tới nhà tôi! Ngoài cửa cũng đừng tới! Đem lời của tôi thành gió thoảng bên tai sao?” Hoa Chiêu hùng hổ nói.“Chị Tiêu Hoa…” Hoa Tiểu Ngọc đứng ra thật xa, thút tha thút thít khóc ròng, nói: “e, đói…”Một cô gái gầy yếu, bưng một cái chén không, nước mắt lưng tròng đáng thương mà nói như vậy, một dạng như vậy, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.Hoa Chiêu nhưng lại nở nụ cười: “Đừng diễn kịch! Cô không có cha hay không có mẹ? Nhà của cô thiếu cô một chén cơm? Cô đói? Cô nếu đói thì toàn bộ thôn không có mấy người được ăn no rồi?”Nhà Hoa Sơn dương thịnh âm suy, con gái thiếu, lương thực nhiều, cho nên bọn họ mỗi món ăn lương cơm đều được phân giống con trai.
Hơn nữa Hoa Tiểu Ngọc khôn vặt, có thể ở trong nhà tìm được những thứ mà người khác không biết để ăn.
Có thể là một chút dưa, một củ khoai tây, thậm chí là một quả trứng gà.Hoa Tiểu Ngọc tiếp tục khóc, bất quá lần này đổi lý do: “Là ông nội nói em tới đây, nói nếu không lấy chút gì về, ông ấy sẽ đánh chết em….”“Cô yên tâm, ông ta đánh chết cô, tôi khẳng định báo thù cho cô, lại để cho ông ta xuống dưới đó chôn cùng cô” Hoa Chiêu nói ra.Hoa Tiểu Ngọc….“Chị Tiểu Hoa, chị làm nhiều như vậy có thể cho em một ít, để em có thể trở về báo cáo kết quả….” Cô ta nhìn phải nhìn trái, nỏ giọng nói ra: “Em có thể lấy trứng gà đổi với chị.”Hoa Chiêu cười cười, lập tức hô lớn: “Cái gì? Cô muốn trộm trứng trongg nhà đổi cùng tôi? Tôi càng không dám đổi cho cô! Đến lúc đó ông nội cô lại đến trước cửa nhà tôi đòi trứng gà.”Hoa Tiểu Ngọc xanh mặt thật sự, nếu để cho người trong nhà biết cô có tâm tư trộm trứng gà, thì cô xong chắc.
Cô ta cầm lấy chén, chạy nhanh như một làn khói.
Đi qua ngã rẽ cô ta oán hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Chiêu.
Lớn lên béo như heo, chỉ liếc mắt thôi cũng làm người ta muốn ói, cái người kia bị mù à?Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc bị doạ, giật mình một cái, lập tức chạy đi.
Về đến nhà lại bị đánh vài cái.“Tại sao lại vô dụng như vậy?”“Không phải cùng Hoa Chiêu qua lại rất tốt sao?”“Mày đắc tội gì nó vậy?”“Mặc kệ mày dùng biện pháp gì? Phải đem cô ta dỗ dành cho tốt!”Người trong nhà bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận cùng mắng chửi.
Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu, ôm mặt khóc, trong lòng nhưng lại hận đến chết.
Đều tại các người đán chủ ý lên nhà của họ, nên mới đắc tội bọn họ! Hiện tại lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu cô! Nhưng cô ta ngoại trừ khóc cũng không dám là gì.………Vài ngày sau, Tiểu Triệu lại lái xe đến, dưới ánh mắt tò mò của nguòi dân trong thôn, từ trong nhà Hoa Chiêu khiêng đi rất nhiều giỏ.Lần này rốt cục có người nhịn không được , tò mò hỏi: “Tiểu Hoa nhi a! Bên trong giỏ đựng gì vậy?” Thím Mã hỏi thăm.“Là giá đỗ!” Hoa Chiêu lớn tiếng nói: “Hôm đó cháu và ông nội đi thăm chiếu hữu.
Đông đội cũ của ông nội nghe nói cháu co thể ủ giá, vừa hay bọn họ cũng cần, liền uỷ thác cháu hỗ trợ bọn họ ủ giá!”Là hỗ trợ a…Không phải bán.
Nếu để cho những người này biết rõ lợi nhuận một ngày hơn 1000 đồng, cô sẽ không thể sống cuộc sống yên bình rồi.Ah! Nguyên lại là như vậy ah! Những người xung quanh giật mình.
Thím Mã do do dự dự còn muốn hỏi, cũng không biết có nên hỏi hay không.“Không được trả tiền” Hoa Chiêu chủ động nói ra: “Cháu chính là hỗ trợ, làm sao có thể lấy tiền.
Bất quá ông chú kia không nỡ để cháu hỗ trợ không công, mỗi lần liền cho cháu mấy cân đậu xanh coi như cảm tạ.”“Như vậy ah!” Thím Mã tin, Những người khác cũng tin.
Bọn họ biết Hoa Chiêu đang giúp ai làm việc, hỗ trợ nhà nước, đó là vinh dự, sao có thể đòi tiền?Bọn họ cho rằng cùng lắm người ta sẽ nói chuyện với đại đội, cho cô tính toán điểm công.
Bất quá không có công điểm, lại cho mấy cân đậu xanh, cũng được, một