“Bác! Cháu cần bông! Rất nhiều bông! Nệm da cừu! Áo lông chồn! Cháu đều muốn.”Tần Hướng Đông sững sờ: “Anh không có quân nhu hả? Sao anh không trực tiếp tìm, anh bây giờ thuộc về đội đặc chủng, cũng không thuộc về sự quản lý của tôi, không quản được ah.”“Còn có, áo khoác bằng da chồn?” Giọng nói của ông trở nên nghiêm nghị: “Anh mặc? Tiểu tử anh học được cách sống xa xỉ rồi?”“Cho vợ cháu dùng! Cô ấy mang thai!”Tần Hướng Đông đột nhiên yên lặng.“Bác cũng biết mà, mùa đông Đông Bắc lạnh như vậy, cháu sợ cô ấy cùng đứa nhỏ bị lạnh.” Diệp Thâm nói ra.“Ah! Đúng vậy đúng vậy, không thể để cháu dâu cùng cháu trai nhỏ bị lạnh được!” Tần Hướng Đông phản ứng kịp thời, cười ha hả: “Thằng nhóc cháu được a!....Rất giỏi!”Diệp Thâm đỏ mặt, một lần không được, năm sáu lần chung quy cũng có thể trúng.“Khục, cái kia, áo khoác lông chồn tốt nhất là làm theo yêu cầu, phải đủ cho người phụ nữ hơn 100 cân có thể mặc đấy.” Diệp Thâm nói nhẹ.“Cái gì?” Tần Hướng Đông hoài nghi mình nghe nhầm: “Nhiều hơn 100 cân?...À à” Phụ nữ có thai lúc gần sinh bụng lớn như vậy, cũng không thể để lớn rồi mới làm, làm nhỏ thì không thể vừa bụng được.“Được! Bác đã biết!” Tần Hướng Đông nói.“Còn có, người lớn một cái áo chần bông, trẻ nhỏ một cái áo chần bông, cũng không biết cô ấy có thể làm không…Dượng tìm người may rồi gửi qua bưu điện đi, đứa trẻ dự sinh vào trung tuần tháng 1, ba Cửu Thiên, nên làm dày một chút.”“Còn có, nói với cô của cháu, nhờ cô ghi tất cả những lưu ý khi mang thai và sinh con rồi gửi qua bưu điện cho cô ấy, cô ấy còn nhỏ, lại không có mẹ dạy bảo, cái gì cũng không hiểu, nhờ cô phải hao tâm tổn trí nhiều hơn một chút.”“Còn có, cô ấy biết làm cơm! Tay nghề cực kỳ tốt! …còn rất thích ăn, hiện tại mang thai, chắc lại dễ thèm ăn hơn….Cháu muốn các loại đồ ăn ngon ấy, thịt, hoa quả,….Trước mắt chỉ có vậy.”“Được được được! Biết rồi!” Tần Hướng Đông lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thâm rất dài dòng.Không nghĩ tới, một người bình thường lạnh lùng như vậy, vừa nhắc tới vợ con, lại thay đổi thành một người khác, trước đây thật không có nhìn ra!.Ông cho rằng Diệp Thâm cũng giống mấy lão gia khác nhà họ Diệp, trong nhà ngoài nhà đều chỉ có một bộ dạng lạnh như băng.“Cháu bây giờ đang ở đây, không tiện, phải làm phiền bác cùng cô rồi! Chờ khi nào kết thúc nhiệm vụ, thì những việc còn lại giao cho cháu.”“Được được được!” Tần Hướng Đông cười to nói: “Cháu cứ yên tâm đi, vợ cùng con của cháu, cô và bác khẳng định sẽ giúp cháu chiếu cố thật tốt! Tiểu tử cháu lần này thi đối kháng thật tốt.
Thắng đẹp là được rồi!.”Diệp Thâm nhướn mày kiên định, xem ra trận đấu lần này anh nhất định phải đứng đầu, thắng được giải nhất, anh sẽ được thăng một cấp, vậy thì có thể cho người nhà theo quân rồi.
Như vậy trong tương lai, anh có thể nhìn thấy đứa bé mỗi ngày, đứa đé trong lòng cũng không cảm thấy tủi thân.
Cũng sẽ không giống anh khi còn bé, luôn đứng ở cửa nhìn ra ngoài, tưởng tượng rằng cha mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện.
Anh sẽ không bao giờ để cho con mình phải trải qua cảm giác ấy.“Cảm ơn bác, cảm ơn cô” Diệp Thâm nói ra.Cô anh là một bác sỹ sản khoa rất giỏi, đem Hoa Chiêu giao cho bà ấy, anh rất yên tâm.Cho nên mới nói, anh phải cố gắng hơn nữa! Tranh thủ để Hoa Chiêu có thể đến thủ đô, có cô của anh ở bên cạnh lúc sinh, như vậy anh mới yên tâm.Cúp điện thoại, Diệp Thâm bắt đầu hồi âm cho Hoa Chiêu.
Anh trước tiên lại đem thư nhìn lại một lần, lần này ánh mắt dừng lại ở trước câu kia,: nếu là con trai, khẳng định rất giống anh, cực kỳ cực kỳ đẹp mắt.
Khoé miệng anh bất giác cong lên, nhiều từ cực kỳ như vậy a, xem ra cô thật sự rất thích….…….Không khí trong thôn mấy ngày nay có chút kì lạ, tốp năm tốp ba người tụ tập một chỗ, nói được hai ba câu lại kéo đến trên người Hoa Chiêu.
Vẻ mặt mỗi người đều kì quái lẫn phấn khích.
Nhưng bọn họ bàn luận cũng không phải là tin tức Hoa Chiêu mang thai, Hoa Chiêu mang thai thì liên quan gì đến bọn họ? Cũng không phải đứa bé nhà họ.Bọn họ đang nói đến chuyện giá đỗ.
Cung tiêu xã đã bán hơn 200 cân giá đỗ, nhưng giờ đã hết sạch, ngày nào cũng có người đến hỏi.
Dân chúng bình thường tới hỏi coi như xong, mấu chốt là có một số phòng ban cũng tới hỏi.
Khi nghe nói rằng không có, liền trách họ làm việc không tốt.Đáng giận ah!Bọn họ cũng đã tăng giá đến 3 mao một cân rồi, người này vẫn không bán, bọn họ cũng không có biện pháp.
Cuối cùng, ban lãnh đạo cung tiêu xã đã tìm được Vương Mãnh.Vương