Hoa Chiêu mừng rỡ như điên, sau đó nhiều lần nghiên cứu sợi dây chuyền, nhưng cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Không có không gian xuất hiện, cũng không có chuyện kỳ quái gì phát sinh.
Chính là một lúc sau, hai mắt cô sáng lên.
Cô bây giờ đang quỳ trên mặt đất, khuỵ chân, vốn là lúc dập đầu ba cái, cô cảm thấy mình không thở nổi, vậy mà hiện tại, cô thật sự cảm thấy hô hấp thông suốt.
Theo mỗi lần hô hấp, bộ ngực cỡ đại cũng theo đó mà lên xuống, nhưng một chút cũng không cảm thấy bị ép tới khó thở.
Cường thân kiện thể? Sống lâu trăm tuổi? Cái này cũng được a! Lần này cô không cần phải lo lắng bởi vì quá mập mà đột tử chết.
Lại nghiên cứu một hồi, Hoa Chiêu rốt cuộc xác định sợi dây chuyền này có tác dụng gì, cô thật sự không khó thở nữa.
Cô nối lại đoạn dây bị đứt, cẩn thận đeo lên cổ, sau đó bắt đầu khoái trá thu dọn nhà cửa.
Mắt hướng tới chỗ nào, tất cả đều rách nát, hết thảy đều ném đi! Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một cái gương, một chiếc lược và một cái ngăn tủ.
Bàn ghế cùng bọc quần áo nằm trong sân chờ giặt.
Sau đó quét sàn, lau bụi, lau kính.
Hoa Cường lúc trở lại, Hoa Chiêu đang giặt quần áo trong sân.
Hoa Cường trực tiếp đứng sững sờ ngoài sân, hoài nghi mình nhận nhầm người.
Nhưng trong cả thôn, không trong toàn trấn chỉ có cháu gái ông là có thể trọng này.
muốn tìm một người tương tự để ông nhận lầm đều không có khả năng.
Nhưng Hoa Cường vẫn yếu ớt mà hô to một tiếng: “Tiểu Hoa nhi?”Hoa Chiêu ngừng giặt quần áo, nhìn xem Hoa Cường, trong lòng cảm thấy không có tư vị.
Người cứ như một con gấu tinh, nếu là hoa thì cũng là hoa ăn thịt người, ông ấy làm sao có thể hô lên “ tiểu hoa nhi?” đến hay như vậy?Người không biết còn tưởng rằng ông ấy đang gọi một cô bé xinh đẹp đáng yêu đấy.
Nhưng cô lại biết rõ, Hoa Cường đối với nguyên chủ là thật tâm thật dạ, đào tim móc phổi, quan tâm xuất phát từ nội tâm.
Hoa Cường là một lão binh xuất ngũ, lập được nhiều chiến công, quân công chương có thể treo đầy nửa trước mặt ngực, cho nên dù là đã rút lui nhưng mỗi tháng vẫn nhận được không ít tiền lương.
Năm 76 đã tang tới 50 đồng mỗi tháng.
Ngoại trừ tiền lương, còn có các loại phiếu mà thậm chí công nhân thành thị hay công nhân lao động đều không được hưởng.
Nhưng tất cả tiền và phiếu định mức này đều tiêu hết trên người nguyên chủ, lúc này mới có thể đem cô ấy dưỡng thành một người to lớn như đô vật.
“Ai nha, thật sự đúng là tiểu Hoa của ông, Hoa à, cháu thế nào rồi hả?” Hoa Cường buớc nhanh đi vào sân nhỏ.
Tiểu Hoa nhi nhà hắn cho tới bây giờ còn chưa giặt qua quần áo! Hôm nay có chuyện gì vậy? Bị cái gì kích thích? Nói tới kích thích…Ồ? Chẳng lẽ muốn ở trước mặt người đàn ông của mình thể hiện.
Ah cái này tốt, cái này tốt!Hoa Cường lập tức nở nụ cười: “Hoa ah, ông nội mua một cân thịt trở về, tý nữa nấu ăn, cho Diệp Thâm một chút bồi bổ.
”Ông vươn cổ nhìn vào trong phòng, lại giật mình.
Cửa lớn mở rộng, phòng bếp trống trơn sạch sẽ, kính trong phòng sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, hắn đứng bên ngoài có thể nhìn thấy trông phòng không có bóng người.
“Hắn ở đâu?” Hoa Cường lập tức trầm mặt xuống, gương mặt khô gầy trở nên dữ tợn, trong ánh mắt đục ngầu cũng lộ ra một cỗ sát khí.
Đây là người anh hùng bước ra từ vũng máu của một núi thi thể chồng chất.
Hoa Chiêu đối với người ông nội tiên nghi này bắt đầu kính nể.
Bây giờ thân thể này thuộc về cô, đứa trẻ thuộc về cô, và ông nội cũng thuộc về cô.
“Ông nội, đi đường xa như vậy mệt mỏi a? Nhanh vào nhà nghỉ ngơi!” Hoa Chiêu đứng dậy tiếp nhận thịt trong tay hắn, vịn hắn vào nhà, một mực đỡ ông đến đông phòng trên giường gạch, lại rót cho hắn một chén nước ấm.
Ông nội thân mang bệnh nặng, sẽ sớm qua đời.
Nguyên chủ đối với người ông này, cũng là kêu đến thét đi, xem như lão nô mà sai sử, chưa từng có nửa điểm hoà nhã, giống như kiếp trước mắc nợ cô ta vậy.
“Ông nội, con hiện tại đã trưởng thành, biết rõ chuyện trước đây là con không đúng, sau này con sẽ thay đổi! Từ hôm nay trở đi, thay đổi triệt để!” Hoa Chiêu chân thành nói.
“Ai! Ai! Tốt! Tốt!” Hoa Cường hai mắt lập tức đỏ lên, tranh thủ lúc uống nước mà cúi đầu, che giấu tâm tình.
“Ông nội, coi chừng bị phỏng!”“Ai! Tốt! tốt!, không bị phỏng, không bị phỏng.
”Uống hai phần nước, Hoa Cường rất nhanh bình tĩnh trở lại, hỏi chính sự: “Hắn đâu?”“Hắn không phải là đang có nhiệm vụ ư, đương nhiên là đi để bắt kịp xe lửa rồi.
” Hoa Chiêu nói.
Hoa Cường ánh mắt trở nên sắc bén: : “Hắn cứ như vậy mà đi hả? Không nói gì?”“Ông nội…người muốn hắn phải nói cái gì đây?” Hoa Chiêu ngồi ở trên giường gạch, cùng hắn nói đạo lý: “Phát sinh việc này,