“Không thể” Hoa Cường nói một cách dứt khoát, ông mới không muốn nhà họ Trương tới, ỷ vào thân phận bên ông bà ngoại, ức hiếp cháu gái ông.Ông xem như đã hiểu, có đôi khi thân thích nhiều khi không nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chính họ mới là người bắt nạt ngươi nhiều nhất.Sau đó bất luận bà Trương cầu xin như thế nào, Hoa Cường đều không có nhả ra.
Mẹ chồng nàng dâu Trương gia, sau khi ăn cơm trưa xong, cũng không còn cách nào khác, đành trở về.“Cứ sảng khoái mà đi như vậy hả?” Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hai người, ngoài ý muốn nói.
Sau khi ăn xong, các bà vậy mà không bắt cô là tiếp quần áo, lúc đi ra cũng không nói muốn hái đồ ăn trong vườn, chỉ là Tôn Xuân Anh trước khi đi, đã hái được một chum nho vừa đi vừa ăn rồi.
Cái sức chiến đấu này, so với khi cô còn bé còn kém xa.Trong trí nhớ có rất nhiều hình ảnh, đôi mẹ chồng nàng dâu này mỗi lần tới, đều là hết ăn uống lại cầm đồ, lại khích bác làm tổn thương cha Hoa Chiêu.
Cha Hoa Chiêu cũng đã từng có ý muốn phản kháng qua, nhưng mặc kệ ông có làm như thế nào, dù có châm biếm như thế nào, cũng không ngăn cản được người nhà họ Trương.
Điều này làm cho quan hệ vợ chồng của cha mẹ Hoa Chiêu rất không tốt.
Hoa Chiêu thấy, Trương Quế Lan ngay sau khi chồng vừa chết đã thoải mái tái giá, cũng vì nguyên nhân này.
Tóm lại nhà họ Trương cũng không phải là loại người rút lui dễ dàng như vậy.Hoa Cường ngược lại không biết mấy chuyện mẹ chồng con dâu này, ông cũng không để ý, chỉ cần ông còn sống một ngày, ai cũng không thể bắt nạt cháu gái ông.
Đợi ông chết rồi…còn có Diệp Thâm đây này.“Lần trước gửi anh đào khô qua bưu điện cho Diệp Thâm, chắc hẳn đã nhận được rồi a, cháu cũng không nói với nó ngâm nước uống cũng rất ngon?” Hoa Cường hỏi.Ông rảnh rỗi nhàm chán, lại rất thích nghe ngóng thông tin hàng ngày của vợ chồng son….Nhìn xem bọn họ người tới ta đi viết thư tặng đồ, ông liền cao hứng, ngẫu nhiên có thể tham gia một chút.“Nói nói!” Hoa Chiêu nói ra, tại Đông Bắc đã sớm vào mùa anh đào rồi, quả tươi không có cách nào gửi qua bưu điện được, cô đem sây khô, bất kể để ăn vặt hay ngâm với nước, đều tốt hơn nhiều so với dự định.Mà Diệp Thâm gửi về cho cô một bao trà dại.
Vị vậy mà cũng rất tốt, mùi thơm ngát xông vào mũi, dư vị kéo dài.
Nghe nói là anh lúc nghỉ ngơi tự mình lên núi hái đấy, sau đó nhờ người đồng hương ở địa phương đó hỗ trợ sao chế.Hoa Chiêu lập tức gửi thư lại, nói anh lần sau gửi bưu điện một gốc cây trà hoang về, không cần anh lo lắng đến vấn đề có sống hay không, cứ gửi là được.Mà Diệp Thâm lúc này, chính là đến chân núi đào cây trà…Cô đã điểm danh muốn cây trà, cũng không phải việc lớn gì, nghe theo là được rồi.“Bây giờ gửi hăn cái gì?” Hoa Cường có chút chờ mong mà hỏi thăm.Hoa Chiêu chỉ vào chum đựng nước trong sân: “Đưa hắn cá khô con làm.”“Tốt tốt tốt!” Cái này Hoa Cường đã thử ăn rồi, tin tưởng cái này cháu rể nhất định sẽ rất thích.…..Mẹ chồng con dâu nhà họ Trương trở về nhà, mọi người vậy mà đều ở trong nhà trông mong.Hiện tại đã là giữa tháng 6, cày bừa vụ xuân bận rộn nhất đã đi qua, lúc này muốn ở nhà nghỉ ngơi không ra công cũng được, sẽ không bị khấu trừ công điểm, đương nhiên cũng không đc thêm công điểm.Nhưng hầu hết người bình thường cũng không thích nghỉ ngơi vào lúc này, trên cơ bản mỗi ngày đều là 8 công điểm, lúc ít việc thì không làm, lúc nhiều việc lại làm? Bọn họ ngốc sao?.Bình thường mấy người nhà họ Trương cũng không nghỉ ngơi, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng nha.“Mẹ, thế nào rồi?” Anh cả Trương Đại Phú hỏi.Anh ba Trương Đại Toàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của mẹ cùng chị dâu, lập tức không hỏi, chắc không thành.“Tôi đã nói, nước đến chân mới nhảy, chắc sẽ không thành.” Anh hai Trương Đại Quý nói.Bà Trương trên mặt một vẻ hiền lành, vừa bước qua cánh cửa