Qua đêm nước đã tích tụ ngang bắp chân, mọi người cần dọn khô ráo trước khi tiếp tục đào sâu hơn.
Tầng đá tảng lộ diện dần, việc khai thác thực sự gặp khó khăn.
Diệp Quốc Kiện chủ động nhả chậm tiến độ, duy trì đào 1 mét xây vách 1 mét.
Giữa trưa họ nghỉ ngơi chỉnh đốn và tiếp tục đổ mồ hôi đập đá.
Cuối cùng sau mọi nỗ lực, hai vòi nước rộng chừng ngón tay trỏ phun trào từ hướng đông.
Chính thức chạm mạch nước ngầm, Diệp Quốc Kiện vui mừng phấn khởi.
Hắn lấp tạm chúng để tiếp tục đào nguồn chính.
Nửa canh giờ sau, Diệp Quốc Kiện bênh xà beng đầy một khối nham thạch cực nặng, vòi nước cao áp to hơn nắm tay phun ào ào.
Họ vội hô hào nhau kéo bớt đá thừa tránh che phủ nguồn, thừa dịp nước ngang lưng rửa tay chân sạch sẽ, vội vàng trèo cầu thang.Cha Hổ tử thở than: “Khiếp chưa, gần 10m mới thấy nước.
Thôn trưởng định đào bao nhiêu cái khu vực công cộng đây?”“Chưa chắc.
Mỗi nơi mỗi khác, độ nông sâu khác nhau mà.
Lạc quan lên.”“Thôn muốn đào mấy cái thì đào, tôi mặc kệ.
Chờ thôn trưởng tính toán phân công xem sao.
Tình hình này tôi sẽ tự đào một cái cho riêng nhà tôi dùng, tiện lợi phết.”“Ai chẳng muốn nhưng đập đá khổ kinh.
Giá gạch xanh chót vót, mua không nổi.
Ôi nhà tôi cơm chưa đủ no bụng mơ ước gì giếng với ao.”“Tôi nói ông nghe, nha đầu Diệp tử lợi hại ngoài sức tưởng tượng.
Tương lai gia đình Thế Vĩ được hưởng phúc rồi.”“Thế Vĩ cũng giỏi chứ nào kém cạnh ai.
Huyện lệnh đại nhân thưởng trăm lượng bạc cho bản vẽ thiết kế lưỡi cày sắt đấy.”“Ơ, thím Tô hay tin chưa nhỉ? Liệu thím ấy có gây sự đòi tiền không?”Mọi người trầm lặng thương thay Tô Thế Vĩ.Diệp Quốc Kiện hướng dẫn nhóm thợ nề hoàn thành công tác cuối.
Họ dùng gạch xây chung quanh thành giếng từ bề mặt xuống tới mép nước đảm bảo kín chung quanh.
Thành giếng cao cách mặt đất gần mét.
Sân giếng xây đá vụ, đảm bảo độ dốc cần thiết để thoát nước.
Xẻ nắp đậy, móc giá treo gầu múc nước cao trên mặt giếng.
Chạng vạng tối, nước dâng cao phủ kín hố sâu hun hút, đoàn quân xách công cụ khải hoàn.Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện ồn ào cười nói muốn mở tiệc nhấp chén rượu mừng công.
Diệp Đức Tường thả dây thừng móc xô gỗ xuống giếng, múc thùng nước đầu tiên.
Mọi người tò mò vây quanh quan sát.
Lượt nước đầu hòa lẫn bùn đất cát nên màu hơi đục, vị mằn mặn chan chát chưa trong lành.
Phỏng chừng sáng mai cặn bẩn lắng đọng, mực nước ổn định sẽ tự đạt chuẩn.
Mưc nước dâng cách mặt đất xấp xỉ hai mươi cm.
Tô Diệp khá bất ngờ với vị trí đó.
Nàng đoán nguyên nhân chính liên quan tới địa thế bốn bề núi bao bọc.Sớm hôm nay nhà vắng bóng người, trống trải rộng rãi khác thường.
Bà con tụ tập trước cổng thôn ngóng xem lễ khởi công giếng công cộng.
Tô Diệp tự chuẩn bị bữa sáng đơn giản, xẻ nốt chỗ đá tảng còn thừa.
Buổi chiều, Tô Thế Vĩ và Tô Cảnh Lâm đóng đô tại gia khơi mương thoát nước bắt nguồn từ mép giếng, vòng qua đường làng đọng tại hồ chứa nhỏ ven mảnh ruộng trồng rau.
Hồ rộng chừng nửa mét, dài hai mét hứng nước thải sinh hoạt như nước rửa rau, giặt quần áo, tắm táp vệ sinh cá nhân…Cổ đại chưa xuất hiện hóa chất độc hại xà phòng, dầu gội… chất lượng nước thải thoải mái tưới tiêu.
Các thành viên Tô gia tiết kiệm được thời gian và công sức gánh nước.
Cuối giờ thân rảnh rang tay chân, Tô Diệp chợt nhớ thóc giống.
Mấy ngày rồi bận ngược bận xuôi quên khuấy mất.
Tâm trí thôi thúc nàng ra thăm cánh đồng ngay.“Cha, con xem tình hình mạ non.”Tô Thế Vĩ: “Chờ chút, ba cha con ta đi cùng nhau luôn.
Từ lúc sạ lạn đến bây giờ ta chỉ nghe ông ngoại con mô tả chứ chưa tận mắt nhìn.”Tô Thế Vĩ, Tô Cảnh Lâm, Tô Diệp xếp hàng thăm ruộng ươm mạ.
Khu vực quan điền đông nườm nượp, người tới kẻ đi huyên náo ồn ào.
Đa số họ tụ tập chỗ đầm lấy xúc mùn cưa hoặc ôm khung gỗ sàng lọc.
Tô Thế Vĩ dừng chân tươi cười chào hỏi người quen, nói dăm ba câu tiếp chuyện.
Tô Diệp mất kiên nhẫn bước thẳng đi trước.
Nàng dạo quanh hai sào ruộng xem tổng quát.
Mạ đã mọc bốn phiến lá non, thân khá cứng cáp đồng đều nhưng màu sắc hơi ngả vàng và độ dày lá chưa đạt chuẩn.
Đây là biểu hiện thiếu vi khoáng chất, mất cân băng dinh dưỡng.
Tô Thế Vĩ theo sau, vẻ mặt vui mừng thốt: “Mạ giống tươi tốt quá.”Tô Diệp lạnh lùng: “Không tốt đâu.
Thiếu phân bón, mắc chứng vàng lá.”Tô Thế Vĩ ngập ngừng cuống họng… thế này còn chưa tốt.
Hình dạng đẹp nhất thôn rồi.
Tô Thế Vĩ: “Nhà mình chịu khó thu gom nước tiểu.
Tạm ưu tiên tưới mạ trước, khu vườn rau xếp hàng chờ.”Tô Diệp nhắc nhở: “Nhất định phải pha loãng.
Quá đặc cây sẽ bị cháy nõn.”Tô Thế Vĩ: “Uh”Tô Diệp bắt bệnh xong thì về còn cha con Tô Thế Vĩ quan sát thêm khoảnh ruộng nhà hàng xóm.Buổi tối Tô Thế Vĩ thao thao bất tuyệt khoe Diệp Quốc Kiện: “Mạ nhà mình chỉnh tề ngay hàng thẳng lối.
Chiều cao đồng đều, lá non khỏe mạnh.
Tỷ lệ bén rễ cao, tình trạng thối hạt hư giống cải thiện hẳn.
Chẳng bù trước kia, cao cao thấp thấp chỗ thưa chỗ dày như chó gặm.”Diệp Quốc Kiện cảm khái: “Phương pháp thúc mầm mới phức tạp nhưng hiệu quả xuất sắc.”Tô Thế Vĩ tiếc nuối: “Vận đen.
Nắng chói gay gắt khiến đất đai khô cằn nứt