Tô Cảnh Lâm chỉ tay về hướng tây nam giới thiệu: “Bên kia có hồ nước nhỏ đấy.
Cách chỗ bọn mình khoảng mười lăm phút đi bộ, gần hơn dòng suối trong khe núi nhiều.”Mọi người thống nhất thăm thú tình hình khu rừng trúc hoang tiện thể đào măng xuân.
Trời dần ngả bóng sang tây, họ e ngại đường núi khó di chuyển muộn giờ về nhà nên trực tiếp đạp cỏ dậm bước.
Tô Diệp vai đeo cung tay cầm gậy gỗ nói với Tô Cảnh Lâm: “Các huynh đào măng nhé.
Muội men dọc suối tìm hiểu vùng thượng lưu.
Nội một canh giờ tất sẽ tập hợp.
Huynh chớ lo.”Tô Cảnh Lâm tự hiểu sức hắn ngăn không nổi em gái, đành đồng ý: “Muội nhớ chú ý cẩn thận.
Quá thời hạn trên bọn huynh sẽ đi tìm ngay.”Tô Diệp quan sát thấy mực nước suối dâng đều đặn, hải lưu luân chuyển mạnh mẽ hơn mùa thu năm ngoái dù trời đương nắng hạn.
Dọc hai bên bờ, cát đá bằng phẳng, sỏi trắng cỏ xanh hoa dại lung linh lay động.
Tô Diệp đi lại khá thông thuận giữa tiếng róc rách nhẹ nhàng nhưng nàng hơi sợ rắn độc ẩn núp nên thả chậm tốc độ.
Đi thẳng suốt bốn mươi lăm phút, rẽ hình vòng cung chuyển sườn đồi, Tô Diệp choáng ngợp trước cánh đồng tường vi rực rỡ ngập tràn nắng vàng óng ả.
Cụm hoa hồng đậm mỏng manh chúm chím vẫy gọi như cô nương thanh xuân mười tám đôi mươi sóng sánh mắt cười.
Chúng trải dài suốt bốn, năm dặm uốn lượn mềm mại tựa dải lụa đào tô điểm làn váy tiên nữ.
Ong mật nối đuôi nhau thành bầy vỗ cánh vui tươi.
Tô Diệp đoán phụ cận chắc chắn có tổ lâu năm.
Hôm nay nàng tạm tha cho chúng.Tô Diệp ngoặt vào thung lũng nhỏ giữa hai quả núi.
Diện tích tuy hẹp song rậm rạp thực vật tốt um xùm.
Tô Diệp phát hiện dây leo dài hàng mét.
Lá mọc so le, hình tim 8 – 10 cm, rộng 6 – 8 cm, đầu nhọn, gân lá tỏa ra từ cuống, hai mặt nhẵn nhụi.
Tô Diệp ngờ ngợ quen thuộc.
Nàng ngồi xổm xuống đào thử bộ rễ.
Lớp đất mùn đen tơi xốp dần hất tung, lộ diện phần rễ mầm lên thành củ hình trụ dài.
Vỏ củ màu nâu xám tương đối nhẵn, thịt màu trắng mềm.
Đích thị là củ mài dại.
Nếu toàn bộ thung lũng này bị củ mài chiếm giữ thì sản lượng thu hoạch nhiều biết bao nhiêu.
Tô Diệp lấp gốc, tranh thủ săn bảy chú thỏ béo làm chiến lợi phẩm, phủi bụi quần áo ra về.Tô Cảnh Lâm nhìn em gái bình tĩnh thong dong, gánh nặng đè trĩu đầu tim bỗng nhẹ bẫng, sự phập phồng bất an tự tiêu tán.
Cậu duy trì vẻ mặt dịu dàng, giúp em gái cầm thỏ hoang, bỏ vào bao tải, buộc chặt miệng, thả trong sọt rồi hỏi: “Muội có thấy gì đặc biệt không?”Tô Diệp ngoan ngoãn: “Vườn tường vi rực rỡ với thung lũng củ mài.”Tô Cảnh Lâm thả hồn trôi dạt: “Củ mài?”Diệp Đức Chính phóng từ đâu tới, vứt bao đánh cái bịch, thở hổn hển khoe: “Diệp tử, rừng trúc mọc siêu nhiều măng non.
Rắn bò khắp nơi luôn, đặc biệt béo.
Bọn huynh tóm hẳn năm con trưởng thành nhé.
Tôi nay hầm canh bồi bổ.”Tô Diệp: “Đập chết chưa?”Diệp Đức Chính: “Tất nhiên.
Chặt đầu chôn đàng hoàng.”Tô Cảnh Lâm cắt ngang: “Thôi đừng khoe mẽ nữa.
Sắp tối rồi nhanh nhanh còn về.”Mọi người cõng sọt riêng, tự cầm vũ khí nông cụ rảo bước chân rời rừng.
Về đến nhà, Diệp Đức Chính buông sọt ngồi bệt dưới đất rũ rượi kiệt sức.
Diệp Đức Chính ngứa mắt cái dáng ngả nghiêng vô lực kia quá thể, mắng: “Cõng vài cân măng đã nằm lăn quay, chán chưa.”Diệp Đức Chính cự nự: “Cha, con vẫn thiếu niên xương chưa phát triển hết.”Diệp Quốc Kiện tức anh ách: “Cảnh Lâm còn nhỏ tuổi hơn con.
Thằng bé là thư sinh đọc sách viết chữ cũng chẳng ưỡn ẹo như con.”Tô Cảnh Lâm rất muốn minh oan: Đại cữu ơi, con cũng mệt nhũn chân mà.Diệp Đức Chính tổn thương sâu sắc bật thốt hoài nghi: “Cha, người phải cha ruột không vậy?”Diệp Quốc Kiện trầm tư: “Không, nhặt con ngoài đường.”Diệp Đức Chính đau khổ ôm thổ công.Tô Cảnh Phong bình bịch chạy đến góp vui.
Nó chớp đôi mắt nai an ủi anh họ: “Anh Chính, cữu cữu không thương anh không cần anh thì anh xin cha đệ nhận nuôi nè.
Nhà đệ thiếu lao động.”Diệp Quốc Kiện, Tô Thế Vĩ cười bung nóc nhà.
Những người khác cũng che môi khúc khích.Diệp Quốc Kiện nom măng tươi nằm đầy sân tựa đàn lợn con, chậc chậc lưỡi: “Mai phải mua thêm lu sành.
Năm ngoái mua khá khá nhưng yêm thịt hết rồi, vách dính đầy dầu mỡ ngâm măng hỏng hết.”Tô Thế Vĩ: “Vâng.
Hay phơi khô một ít để dành mùa đông? Măng khô cất trữ được lâu.
Đệ thấy lạ ghê sao nắng hạn mà măng mọc nhiều thế nhỉ?”Diệp Đức Tường: “Rừng trúc nhiều măng lắm chú ạ.
Động vật, bò sát tụ tập đông đúc.
Chỗ đấy khá mát mẻ, bùn đất tích nước ẩm ướt tơi xốp.”Buổi tối hai nhà uống canh rắn ninh thơm ngọt, gà nướng nguyên con, thỏ rán áp chảo… thỏa mãn những tên tham ăn bé nhỏ.
Sau bữa cơm, Tô Cảnh Lâm nói cho Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện về thung lũng cũ mài thượng nguồn khe suối.
Tô Thế Vĩ trầm tư suy nghĩ, đoạn phân phó: “Phiền đại ca vất vả một chuyến.
Mai huynh đi xác nhận thực hư với bọn trẻ.
Nhiều gia đình trong thôn sớm cạn kiệt lương thực, đói khổ cùng cực.
Quỹ tộc tạm ứng tiền mua gạo mì chống đỡ khó khăn nhưng nào phải kế sách lâu dài.
Nếu tin tức chính xác, chúng ta cần sớm báo cáo.
Củ mài vị ngọt, tính bình, phù hợp thay thế lương thực chính.”Diệp Quốc Kiện sảng khoái đáp ứng: “Uh”Nắng sớm le