Tô Diệp hít sâu điều hòa nhịp thở, kiểm tra tình trạng dã thú rồi mới nhìn về phía Tô Cảnh Hạo.
Tình hình chiến đâu bên kia hơi thảm thiết quằn quại.
Một con lợn rừng chi chít mũi tên như lông nhím, cuộn tròn hôn đất.
Hai người đang quần đấu với con đầu đàn hung ác.
Bao đựng tên trống không, cánh cung sắt hóa vô dụng.
Họ cầm đại đao vung vẩy, chém chỗ này một nhát chỗ kia một đòn.
Thân lợn rừng chảy máu ròng ròng, vết thương chồng chất nhưng nó vẫn kiên trì.
Sinh mệnh kia thật dẻo dai và cường hãn.
Điều khiến Tô Diệp bất ngờ nhất là hai ông anh họ xa biết khinh công.
Tuy quần áo lấm bẩn ướt đẫm máu tanh nhưng di chuyển nhẹ nhàng tuần tự.
Nàng cực hâm mộ bản lĩnh kia.Trận chiến tiến vào hồi kết.
Đứng nơi xa xa, Tô Cảnh Húc thấy đàn lợn rừng thất bại toàn tập, yên tâm gọi người tới hỗ trợ xử lý hậu quả.
Đào đất lấp mùi máu tanh tránh thu hút sói hổ.
Tô Thế Linh rải thuốc bột phân hủy.
Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa song song kiểm tra xác hai con heo bị Tô Diệp đánh chết.
Phần đầu chúng tổn thương nghiêm trọng, nguyên nhân chính gây tử vong.
Họ nhìn nhau câm nín, trao đổi sự nghi hoặc trong lặng thầm.Tô Cảnh Lâm và Diệp Quốc Kiện nhanh nhẹn biết việc, chặt dây mây nhánh cây chế tạo phản kéo đơn giản.
Sau khi hỏi ý Tô Cảnh Lâm, Tô Cảnh Húc cũng phái người phụ giúp chuẩn bị nguyên vật liệu.
Thôn dân bu đen bu đỏ bốn xung quanh bọn dã thú, hứng phấn bàn tán rôm rả, mồm năm miệng mười.
Tất cả đều khen ngợi Tô Diệp dũng cảm mạnh mẽ, ánh mắt nom nàng có khâm phục có kinh sợ e dè.“Ui, tôi biết tiểu tử Cảnh Hạo kia tập võ bên nhà ngoại nhưng không ngờ thực lực lợi hại thế.”“Ơ, tôi thấy tiểu tử Tạ gia cũng giỏi đấy chứ.
Thân cao chân dài, gan dạ đảm lược, khinh công thuần thục.
Tương lai săn bắt lo gì thiếu thịt ăn.
Người con rể tốt khó tìm.”“Ông cứ nói quá.
Nếu hắn thực sự giỏi giang, sao cha thằng bé còn gửi gắm tới cậy nhờ cô cô?”“Nó mới tròn 13 tuổi thôi, đã thành niên đâu.
Tôi nghe đồn chú bác họ hàng nhà nó âm mưu chiếm đoạt tài sản.
Mẹ nó vốn yếu đuối nhu nhược.
Rơi xuông đường cùng đành ngậm đắng nuốt cay dẫn mẹ già em trẻ đến Giang Nam xin giúp đỡ.
Nào ngờ Giang Nam dính tai ương, lũ lụt hoành hành, đen đủi trăm bề.
Haizz, số phận đáng thương.”“Cô nương Diệp tử lợi hại nhất.
Ông xem chưa? Con bé đánh chết lợn rừng không thấy máu.”“Ối dồi ôi, sau này ai dám rước nhỉ?”“Con trai nhà ông tầm tuổi nàng đấy.
Xứng lứa vừa đôi.”“Thôi thôi tôi xin.
Nhỡ chúng nó xung đột cãi nhau, quạt tay đập gãy chân con tôi thì chết à.”Tô Cảnh Húc tức ứa tim gan phèo phổi, mím môi kiềm chế.
Cậu giả vờ ho khù khụ ra hiệu.
Mấy kẻ tọc mạch biết ý câm miệng.
Tô Cảnh Húc tuyên bố con lợn rừng lớn nhất sẽ khiêng về thôn, công khai giết mổ.
Toàn bộ thịt chia đều theo nhân khẩu.
Mọi người cần thu thập đồ nghề tư trang, tuyệt đối tránh hành động đơn độc.
Sau khi cơm nước bổ sung thế lực sẽ lập tức xuất phát.
Bà con đồng thanh hưởng ứng, tốp năm tốp ba tản mát tỏa ra mỗi nhóm một phương.Nửa canh giờ vùn vụt trôi, thanh niên trai tráng khiêng hai con lợn rừng đi trước, nhóm Tô Diệp đi cuối đoạn hậu.
Cha Hổ tử phụ giúp Diệp Quốc Kiện kéo một con.
Người đi trước đã thông tri nhóm thu thập măng nhanh chóng hồi thôn nên khi Tô Diệp ghé ngang khe suối, khu trúc xanh rì rào vắng tanh.
Ba huynh đệ Diệp Đức Tường đón họ nơi lưng chừng lối mòn.
Diệp Đức Tường và Diệp Đức Võ thay Tô Diệp kéo phản gỗ.
Nàng nhẹ nhàng duỗi cơ bắp xoa bóp chỗ dây thừng siết bầm tím.
Tới gần bìa rừng, Tô Diệp mới tiếp tục kéo.Chân núi chen chúc đầy người.
Bà con hay tin đều tranh thủ thời gian tham gia náo nhiệt.
Huống hồ thịt heo sẽ được chia đều.
Họ nhiệt tình góp sức khiêng heo.
Tô Thế Vĩ quàng dây cương, khua trâu đợi người nhà giữa đám đông.
Cha con, bác cháu xếp con mồi gọn gàng vào thùng xe, buộc chặt tránh rơi rớt.
Tô Cảnh Lâm chắp tay chào tạm biệt Tô Cảnh Húc.Tô Cảnh Húc dặn dò: “Hôm nay mùi máu lợn rừng quá nồng nặc, đệ nên tạm tránh một thời gian.”Tô Cảnh Lâm: “Vâng.
Suy nghĩ của Húc ca hoàn toàn hợp lý.
Bọn đệ nhất định sẽ ghi nhớ.”Tô Cảnh Hạo nhìn đoàn Diệp gia, Tô gia dần dần khuất bóng, trộm hỏi Tô Cảnh Húc: “Huynh trưởng, tổ tiên chúng ta có ai là lực sĩ không?”Tô Cảnh Húc: “Không.
Chúng mình cũng về thôi.”Chạng vạng, sân nhà Tô gia bận rộn nấu nước, cạo lông.
Thủ heo, xương ống chất chồng một chậu to.
Nạc vai, nạc thăn, chân giò, mông sấn chia riêng từng phần.
Quan sát đồ tể nhiều lần, nam nhân hai nhà đã học lỏm kha khá kỹ năng.
Hôm nay họ thực hành lưu hoát thành thục.
Diệp Quốc Kiện cười nói: “Tương lai nhà mình giết heo không cần mời đồ tể nữa đâu.”Nữ nhân sơ chế tẩy rửa nội tạng.
Do kho bếp vẫn tồn trữ nhiều thịt xông khói và thịt hong gió nên họ nhất trí xếp tạm vào hầm, sáng mai chở vào phủ thành bán hết.
Tô Diệp lựa hai miếng ba chỉ mỡ màng, rửa sạch sẽ phơi ráo nước.
Nồi sắt hầm xương sôi ùng ục nghi ngút khói, nàng thả thịt luộc cùng.
Ninh nửa canh giờ, nàng vớt thịt thái sợi mảnh, phi thơm hành gừng tỏi, đảo đều tay, nêm nếm gia vị, rượu gạo, tương dấm.
Món thịt xào thơm phức phức được yêu thích đón chào.Tối hôm nay toàn bộ Phúc gia thôn lượn lờ hương thịt nồng nàn.Tô Diệp lười biếng