Tô Lạc Ương giãy giụa hai cái, xích sắt cũng đong đưa theo động tác của cô: “Vì sao lại khóa tôi lại, vừa rồi tôi nghe các người nói muốn lấy máu tôi cho chủ tử mấy người uống, chẳng lẽ Kỳ Mặc Trần là quỷ hút máu sao, thế mà anh ta lại uống máu người!”Diêm Lâm bị Tô Lạc Ương chất vấn như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, anh ta hơi cúi đầu: “Cô Lạc Ương, thất lễ rồi!”“Gì cơ?”Diêm Lâm không để ý tới Tô Lạc Ương đang giãy giụa.
Anh ta nắm chặt cổ tay Tô Lạc Ương, lúc này chỉ biết hiện tại chủ tử đang rất thống khổ, anh sắp không chịu đựng nổi nữa!“Anh muốn làm gì? Đừng mà, đừng mà!” Tô Lạc Ương nhìn con dao sắc bén kia cách tay mình càng ngày càng gần, nhưng cô lại đang bị Diêm Lâm giữ chặt.Đáy mắt Diêm Lâm lóe lên một tia quyết tuyệt, dù cô Lạc Ương tỉnh táo thì anh ta cũng muốn lấy máu!“Đừng!” Diêm Lâm vừa khoét một lỗ nhỏ trên cánh tay Tô Lạc Ương, lúc này đột nhiên hai người kia bị người ta đá ngã, sau đó người kia bước chân đi vào.Diêm Lâm dừng động tác lại, đồng thời nhìn về phía cửa cùng Tô Lạc Ương.
Lúc này chỉ thấy chỗ ngược sáng có một người đàn ông hàn khí bức người.“Chủ tử!” Diêm Lâm nhìn Kỳ Mặc Trần đang đứng trước cửa, cúi đầu cung kính nói.“Cút!” Kỳ Mặc Trần lạnh lùng phun ra một chữ.Diêm Lâm ngẩn người, nắm thật chặt con dao trong tay, nhưng anh ta vẫn không thể cãi lời Kỳ Mặc Trần được, cúi đầu nói: “Vâng!”Diêm Lâm và hai vệ sĩ mặc đồ đen rời đi, lúc này trong tầng hầm u ám chỉ còn lại Tô Lạc Ương và Kỳ Mặc Trần.
Kỳ Mặc Trần đứng ngược sáng, Tô Lạc Ương không thấy rõ dáng vẻ của anh, nhưng cô biết anh chính là Kỳ Mặc Trần.“Kỳ Mặc Trần, anh thả tôi ra!” Tô Lạc Ương nhìn anh, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại bị xích sắt trói chặt chân.Cuối cùng cô cũng biết vì sao mỗi tháng nguyên chủ đều sẽ hôn mê mấy ngày.
Cô nhìn mấy vết thương cũ đã kết vảy trên tay trái, vừa rồi Diêm Lâm muốn lấy máu trên cánh tay này, xem ra mấy thủ hạ nhà họ Kỳ sẽ khiến cô choáng váng mấy ngày trong tháng, sau đó lấy máu cô