Tô Lạc Ương đưa hành lý cho người giúp việc bên cạnh, lúc định nhấc chân cất bước rời đi, bà Diêu đột nhiên gọi cô lại.Tô Lạc Ương vừa xoay người đã nghe thấy giọng nói của bà Diêu: “Cô Tư, một thời gian không gặp, cháy thay đổi nhiều quá!”Tô Lạc Ương đưa mắt đối diện với con ngươi của bà Diêu, trong mắt bà cụ không có sự vẩn đục của những người già khác.
Hai mắt bà ấy cực kỳ thanh triệt, dường như muốn nhìn thấu Tô Lạc Ương.Tô Lạc Ương cũng không biết vì sao, chẳng phải dưới tầm mắt bà ấy hẳn cô nên chột dạ chứ? Tuy đôi mắt của bà cụ rất thấu triệt, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô trước sau vẫn ôn hòa thân thiện.“Bà Diêu, con người đều sẽ thay đổi!” Dứt lời, Tô Lạc Ương cũng không nói quá nhiều, cô nhấc chân đi vào bên trong, hôm nay chính là bước ngoặt đầu tiên sau khi Dạ Ương trọng sinh!Nếu đã sống lại một đời, vậy cô không thể chỉ sống mà vâng vâng dạ dạ như nguyên chủ được.Cô là cô Dạ Ương vô cùng tôn quý của nhà họ Dạ, cũng là Tô Lạc Ương!Lúc Tô Lạc Ương đến gần cửa, một bóng dáng màu đen chợt hiện lên, cầm di động nói: “Chủ tử, cô Lạc Ương vừa bước vào của nhà họ Tô!”Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Cứ hành động tùy hoàn cảnh, không thể để cô ấy chịu uất ức!”“Vâng!” Tuy khó hiểu vì sao chủ tử lại để ý người phụ nữ này như vậy, nhưng lời của chủ tử tuyệt đối là thánh chỉ.Lúc Tô Lạc Ương chậm chạp đi vào phòng khách nhà họ Tô, trong căn phòng cực kỳ lớn chỉ có mấy người, dáng vẻ như tam đường hội thẩm cảm giác nhìn Tô Lạc Ương.“Em Tư chậm quá đấy, tiểu bối mà hành xử thế à, cô muốn để ông bà chờ cả buổi hay sao?” Tô Lạc Ương vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy giọng nói làm nổi da gà của Tô Ngọc Oánh, trong giọng toàn vẻ chanh chua.Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn lại, đứng đầu là hai vị cầm lái của nhà họ Tô, ông cụ Tô Tô Minh Khôn, bên cạnh ông cụ Tô là bà nội của Tô Lạc Ương, Hoa Tú Trà.Kế tiếp là ba mẹ Tô Ngọc Oánh, Tô Minh Bằng và Phương