Tô Lạc Ương vừa định phản bác, Lạc Trạch vốn đang ngồi dưới đất giả vờ làm mỹ nam lập tức đứng lên, cậu ta nhanh chóng đi tới giữ chặt cổ tay Tô Lạc Ương, trên mặt ngập tràn kinh ngạc: “Tô Lạc Ương, sao cậu lại tới đây!”Tô Lạc Ương tránh tay cậu ra ra, che kín mít mặt, thanh lãnh nói: “Bạn học này, cậu hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân không thế, huống chi chúng ta đã chia tay rồi, OK!”Vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú kia của Lạc Trạch đã trầm xuống.
Thật ra cậu đã sớm biết Tô Lạc Ương sẽ bị Lý Kỳ mang đến đây, nên cậu ta mới đặc biệt ngồi đây hấp dẫn rất nhiều nữ sinh để cô có thể nhìn thấy.Cậu ta muốn cô phải cầu xin quay lại, kết quả cô lại nói gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, dựa theo tính cách của Tô Lạc Ương thì chắc chắn phải mặt mày cầu xin quay lại mới đúng chứ?Lạc Trạch hết sức nghi ngờ, bên cạnh cũng có không ít mấy tiếng xì xào.“Bao cỏ được bọc như bánh chưng này là Tô Lạc Ương sao? Sao tự dưng mặc buồn cười thế!”“Tô Lạc Ương xấu muốn chết, y như mấy đồ nhà quê xấu xí í, cậu ta mặc thế này chắc cũng tự mình hiểu lấy đấy.”“Cũng đúng, mà sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, thấy ai cũng nói cậu ta mất tích mà, sao đột nhiên quay về thế?”“Ai biết đâu, không ngờ cậu ta trở về vẫn không từ bỏ ý định với Lạc Trạch.
Chắc chắn biết hôm nay Lạc Trạch biểu diễn ghi-ta trên sân thể dục nên mới mỏi mắt trông chờ đến đây.”Nghe thấy đoạn đối thoại của mấy bạn này, Lạc Trạch vừa rồi còn đen mặt vì những lời cô nói, lúc này sắc mặt lại tốt lên lần nữa, có lẽ Tô Lạc Ương chỉ đang chơi lạt mềm buộc chặt với mình thôi.Tuy cậu ta chướng mắt cô gái xấu xí như Tô Lạc Ương, nhưng tốt xấu gì cô cũng là thiên kim nhà họ Tô, thân phận này cũng đủ để cậu ta ngước mắt nhìn lên rồi.
Có người như thế theo đuổi, lòng tự trọng của cậu ta mới được thỏa mãn.“Lạc Ương, cậu đến nơi này vì tớ sao, chúng ta không làm người yêu được nhưng làm bạn cũng không vấn đề gì mà!” Lạc Trạch muốn bắt lấy cánh tay Tô Lạc Ương nhưng lại bị cô né tránh.Trên mặt Lạc Trạch ngập tràn vẻ xấu hổ, từ lúc nào cô gái xấu xí luôn vâng vâng dạ dạ