Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Ngửa đầu cười lớn


trước sau

Lâm thị sau khi nghe, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng vậy mà lại cười. Nàng nhìn Hồ thị một bên trầm mặc không nói, nhìn bà vậy mà lại cam chịu, thì cười hỏi: “A mẫu, không biết ngươi cho chúng ta bao nhiêu bạc?”

Trần Yến bọn họ đứng ở một bên xem sau đó, cũng là trợn mắt há mồm, nghĩ người này da mặt dày, thật sự là thiên hạ vô địch.

Trần Ngư nhìn sự tình có chút không thích hợp, thì hướng vào bên trong kêu Chu thị tới, nói lại một lần lời nói của Trương thị vừa rồi, để cho nàng giúp đỡ Lâm thị một chút, miễn cho hai đấu một, Lâm thị thua còn phải chịu nhục nhã.

Chu thị các nàng vừa nghe như vậy, lập tức không làm nữa, ngay cả Lương thị cũng đi theo ra. Về phần Lý thị, nàng biết mình ở trước mặt Hồ thị chính là bị chèn ép, đã lưu lại ở trên bếp lò trông lửa, miễn cho một nồi thức ăn ngon đều lãng phí.

“Có bao nhiêu trong lòng ngươi rõ ràng,” Hồ thị cũng không giải thích, cũng không phủ nhận, giống như là cố ý hồ hồ đồ đồ đem sự tình nhận xuống.

“Kêu la, Tam đệ muội, lúc này ngươi còn cái gì để giải thích?” Trương thị thấy Hồ thị thừa nhận, thì kiêu ngạo ghê gớm, cảm thấy mình bị thiệt thòi, tâm nghĩ hôm nay vô luận ra sao, cũng muốn Lâm thị xuất ra huyết, để cho căn nhà của nàng xây không được.

“Ta không có cái gì có thể giải thích,” Lâm thị đột nhiên thoáng lộ ra một nét tươi cười nghiền ngẫm, liếc qua Hồ thị sau đó nhìn Trương thị hỏi: “Bạc này ở trong tay ta, ngươi muốn thế nào đâu?”

Trần Ngư thấy tươi cười giống vô lại kia của Lâm thị, kinh ngạc đến ngây người, cảm thấy tính tình Lâm thị vẫn là có thể cải tạo — Lúc này, nàng là thực giận quá thành cười, biểu tình kia, cũng phúc hắc hết sức.

Chu thị là tức giận đến hai tay nắm chặt, hận không thể tiến lên hung hăng cho Trương thị một cái tát, nếu không phải nàng ta quấy rối, nói không chừng nàng ngay cả tôn tử cũng được ôm rồi, cho nên đôi mắt trợn tròn, một bộ dáng oán hận.

“Ta mặc kệ, ta muốn phần kia của ta, ngươi không thể độc chiếm bạc a mẫu cho ngươi, không phải vậy… Bằng không ta đi cáo (kiện) ngươi,” Trương thị thấy Lâm thị đùa giỡn vô lại, cũng có chút kinh ngạc, lập tức uy hiếp nói: “Đúng, ta đi cáo ngươi, để ngươi ngay cả căn nhà cũng xây không được,”

“Cáo ta?” Lâm thị duỗi tay chỉ mặt mình, vẻ mặt khó hiểu, “A a, ngươi tại sao lại không hỏi một chút a mẫu cho ta bao nhiêu bạc đâu? Này vừa cáo, a mẫu được đi nha môn làm người làm chứng, này cho bao nhiều bạc, bạc là nơi nào tới, một năm một mười đều phải biết rõ ràng, bằng không phải chịu năm mươi đại bản… Khanh khách, ngươi xác định muốn đi cáo sao?” Sau khi nói xong, nàng rất có thâm ý liếc nhìn Hồ thị, thấy bà sắc mặt đột biến, trong mắt ý cười càng sâu.

Nương, ngươi mới là thần tượng của ta! Trần Ngư thấy mấy câu nói không nặng không nhẹ kia của Lâm thị đã đem Hồ thị chọc cho khiếp đảm, trong lòng bội phục không thôi.

“Cáo cái gì cáo, lòng dạ ác độc, câm miệng cho ta, nơi này còn không tới phiên ngươi gào khóc om sòm,” Hồ thị căng thẳng, lập tức răn dạy Trương thị, sau đó nhìn Lâm thị nói: “Đem bạc của nhi tử ta giao ra đây,”

“Bạc này không là của ngươi sao? Thế nào lại biến thành của nhi tử ngươi?” Lâm thị vẫn một bộ  biểu tình vân đạm phong khinh như trước, trên mặt lại là đùa cợt cùng nghiền ngẫm, “A mẫu, ngươi đến nói nói xem, ngươi cho nhà ta bao nhiêu bạc xây nhà a!? Bây giờ Đại tẩu ở đây, Nhị tẩu cũng ở đây, vừa vặn nói nói rõ ràng đi, nhà ta được bao nhiêu, cũng cho nhà Đại tẩu Nhị tẩu bấy nhiêu, miễn cho nói ngươi nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ đau lòng tiểu nhi tử.”

Ngươi muốn làm ầm ĩ, ta sẽ để cho ngươi làm ầm ĩ lớn một chút.

“A mẫu, ngươi tâm cũng quá ngoan,” Chu thị vừa nghe, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lâm thị, thì tiến lên nắm quả đấm chất vấn: “Lúc trước thời điểm ở riêng, ngươi cho chúng ta chút tiền đồng như vậy cũng thôi, ngay cả a Dũng muốn thành thân, ngươi cũng keo kiệt như vậy, một lượng bạc cũng bỏ không được, hiện tại ngươi nói mười mấy lượng bạc xây gian phòng mua đất nhà Tam đệ muội là ngươi cho, ngươi sẽ không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”

Lúc này, Chu thị là thực vô cùng tức
giận, mới nói lời nói ác độc như vậy. Nàng biết, có lẽ trong tay Hồ thị còn nắm bạc, nhưng bà đối với mỗi nhà đều như vậy, nàng cũng không tiện nói cái gì. Chỉ là lúc này, thấy nhà Tam đệ muội có bạc, lập tức đeo mũi lên mặt, bắt đầu lừa bịp tống tiền, này kêu là chuyện gì?

Bà làm người như vậy, nên hung hăng dọn dẹp một phen, bằng không còn có làm ầm ĩ.

“Ngươi… Ngươi cái độc phụ nhẫn tâm, dám nguyền rủa ta?” Hồ thị là cái người mê tín mười phần, trong đầu nàng cảm thấy Bồ Tát so với nhi nữ (con trai + con gái) ruột thịt của mình còn tốt hơn, cho nên vừa nghe đến lời nói như vậy, lập tức tru lên, đã duỗi tay muốn đánh Chu thị.

“A mẫu, ngươi không làm việc trái với lương tâm, sợ cái gì thiên lôi đánh xuống đây?” Lâm thị che ở trước mặt Chu thị, một câu nói lạnh lẽo rét buốt, đem Hồ thị làm cho ủ rũ.

Nương, ngươi uy vũ, quá hả giận! Tay nhỏ của Trần Ngư cùng Trần Yến nắm thật chặt cùng một chỗ, trong lòng hô to.

“Ta mặc kệ, a mẫu, ngươi nói bạc này là ngươi cho, ta chỉ muốn chia bạc, bằng không mọi người đều không thể yên ổn sống qua ngày,” Trương thị thấy sự tình không thích hợp, thì bắt đầu giở trò hồ đồ, cũng mặc kệ mình có bị xấu mặt hay không xấu mặt. Ai sẽ cùng bạc áy náy, chỉ cần kiên trì một chút, bạc khẳng định là của nàng.

Hồ thị bị bức gấp gáp, dứt khoát không giả vờ nữa, hung hăng khoét Lâm thị một cái, duỗi tay kêu lên: “Đem bạc của nhi tử ta giao ra đây, ta là nương hắn, hắn phải nghe ta, bằng không ta đi cáo hắn là đứa bất hiếu,”

Đầu năm nay, lưng đeo thanh danh bất hiếu, sẽ liên luỵ người cả nhà, ngay cả nhóm hài tử cũng không có ngày cất đầu lên được, cho nên Hồ thị này, thực đủ ác độc. Nhưng là, nàng quên mất một điểm, nhóm hài tử này là chỗ yếu của Lâm thị, đụng chạm hài tử nàng, nàng sẽ cùng ngươi liều mạng.

“Được, vậy ngươi đi, ngươi đi theo nhi tử ngươi đòi bạc, hắn không cho, ngươi liền đi cáo, cáo hắn mất hết danh dự, cũng làm cho mọi người biết Trần gia ngươi đều là chút ngoạn ý gì!” Lâm thị hai tròng mắt tức giận trừng lớn, một chút cũng không đem uy hiếp của Hồ thị xem ở trong mắt, trái lại lửa cháy đổ thêm dầu, thúc giục bà đi mau chút.

Một hành động kia của Lâm thị, khiến cho trong lòng Hồ thị vô cùng khó chịu. Dĩ vãng, chỉ cần mình vừa uy hiếp, Lâm thị đã một câu lời thừa cũng không có, lúc này thế nào lại trấn định như vậy đâu?

“A mẫu, ngươi đừng mắc lừa, trong lòng nàng sợ đây,” Trương thị nhìn Hồ thị có chút chịu không nổi, thì nhỏ giọng ở bên tai nàng nói thầm.

“Lâm Xuân Nương, ngươi vì chút bạc kia, thế nhưng mặc kệ sống chết của nam nhân cùng hài tử của ngươi, ngươi lòng dạ độc hết sức,” Hồ thị vừa nghe, lập tức cảm thấy có chút đạo lý, liền âm ngoan nói: “Đừng chọc ta tức giận, ta chính là nói được thì làm được, đến lúc đó bị hủy thanh danh, cũng đừng trách ta vô tình!” (QA: sao không nghĩ bà vì chút bạc kia mà muốn đi kiện cho con cháu bà bị hủy thanh danh!? -_-!!!)

“A a… Ha ha…,” Lâm thị sau khi nghe, bắt đầu là cười khẽ, sau là ngửa đầu cười lớn, cười nước mắt đều chảy ra. Chờ cười đủ, khóe mắt nàng rưng rưng nhìn Hồ thị, cười tít mắt nhu hòa hỏi: “Ta không đồng ý thì lòng dạ độc ác, vậy ta hỏi ngươi một chút, Đông Sinh là con trai ruột ngươi sao? Ngươi thế nào cũng phải bức hắn mất hết danh dự, thống khổ không chịu nổi, ngươi thì không ác sao? Cả nhà chúng ta đều bị ngươi đuổi đi, tay ngươi vẫn kéo dài ra ngoài như vậy, thực không dễ dàng góp được chút bạc xây nhà lại biến thành của ngươi, a a, thực cho là ta dễ khi dễ như vậy sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện