An Vân Sam cảm thấy khó chịu tới hít thở không thông, trong lúc hoảng hốt cô bỗng nghe được tiếng nỉ non bi phẫn của một người.“Là mày, là mày hại chết cháu trai của tao, mày đi đền mạng cho cháu trai của tao đi…… Đi chết đi…… Mày đi chết đi…… Hu hu hu……”Thanh âm vẫn luôn lặp lại liên tục, càng ngày càng nghe được một cách rõ ràng, ý thức của An Vân Sam cũng càng ngày càng rõ ràng, cảm giác khó chịu cũng ngày một tăng lên.
Rất nhanh sau đó cô ý thức được có người đang bịt mũi cô lại bằng thứ gì đó, muốn khiến cô chết vì không thở được.An Vân Sam dường như không cần suy nghĩ gì, theo phản xạ nâng một chân lên trực tiếp đá văng người đứng đó, để cho không khí trong lành lập tức tràn ngập toàn bộ mũi và miệng mình.Chẳng qua việc đầu gối mình di chuyển quá chậm và cảm giác toàn bộ cơ bắp đều nhũn nhẽo khiến cô hoảng hốt đến chấn động.Chẳng lẽ các nhóm cơ trên cơ thể cô bắt đầu thoái hóa sao?Lông mi khẽ rung, An Vân Sam mở to mắt, lọt vào tầm mắt cô không phải là buồng ô-xy mà cô đang nằm, cũng không phải địa điểm tác chiến mà cô muốn đến, mà là một cái mái nhà dán đầy các tờ báo cũ, và một căn phòng cổ chứa đầy các loại đồ đạc cũ kỹ.Cách bài trí phòng làm cô có hơi hoảng hồn.Một chiếc hộp đen được đặt trên một chiếc bàn dựa cửa kính, nhìn hình dáng thì có vẻ là một chiếc radio, mà ở trên chiếc tủ đối diện, An Vân Sam nhìn thấy một chiếc TV hình vuông!Không chỉ những thứ này mà tất cả mọi thứ đều rất cũ kỹ, loại cũ này không phải là kiểu cũ mà các nghệ nhân cố ý sáng tạo ra, mà là kiểu cũ do đồ vật được sử dụng lâu ngày, tự nhiên trở nên cũ kỹ.Căn phòng này…… Thật sự quá cổ rồi!Dù An Vân Sam là một người vô cũng dễ thích nghi với hoàn cảnh cũng bị những thứ trước mắt làm