Tư thế chào đứng như thế nào, An Vân Sam quan sát mọi người xung quanh rồi học làm theo, đây là một động tác khá đơn giản để thực hiện.
"Ngón giữa áp sát đường may quần! Ưỡn ngực! Hóp bụng!" Đội trưởng cố ý nhìn qua cô một cái, chỉnh sửa lại một chút động tác không đúng của cô cho tiêu chuẩn.
Tân binh đứng tư thế chào là việc huấn luyện vô cùng bình thường, đối với những tân binh đã luyện tập nửa tháng nay thì chuyện này quả thực là chuyện dễ dàng, nhưng đối với An Vân Sam mà nói thì lại còn có chút không chịu nổi.
Nhất là vào buổi sáng cô còn chưa ăn sáng, chưa đến một tiếng đồng hồ, cơ thể An Vân Sam đã có chút không ổn định.
Cô đem trọng lượng bản thân ngả về phía mũi chân đằng trước, giảm bớt áp lực cho gót chân phía sau, nơi đó có nhiều mạch máu nhất, thời gian dài đè ép sẽ làm cả người cảm thấy không dễ chịu.
Mặc dù đã điều chỉnh cơ thể như vậy rồi nhưng trôi qua 15 phút, An Vân Sam vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, hô hấp bắt đầu rối loạn, mồ hôi trên chán không ngừng tăng lên, chảy xuống, cảnh tượng trước mắt tựa như có chút rung chuyển?Tiếp tục kiên trì thêm 15 phút nữa, An Vân Sam biết bản thân đã đến giới hạn rồi, đột phá cực hạn bản thân nói thì thật dễ dàng nhưng cũng phải nhìn vào điều kiện bản thân như thế nào đã.
Những đốm đen bắt đầu xuất hiện li ti trên khung cảnh trước mắt, cuối cùng hòa thành một mảnh đen bao trùm toàn bộ không gian.
Uỵch một tiếng, âm thanh vang lên không tính là quá lớn nhưng ở giữa hàng tân binh đang đứng tư thế chào chỗ này thì lại rõ ràng hơn hẳn.
Tiểu đội trưởng tiểu đội 1 vội chạy đến xem, liền nhìn thấy tân binh mới tới đứng cuối hàng này đã ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu đội trưởng định nâng người dậy liền cảm giác có một bóng đen đằng sau bao phủ cả đầu mình, sau đó là nhìn thấy đội trưởng Phó Vân