An Vân Sam lặng lẽ bước xuống giường, quay đầu nhìn ký túc xá rất không yên tĩnh, tiếng ngáy ngủ ồn ào bên tai, cô nhắm mắt lại, mặc dù thân thủ hiện tại không quá tốt nhưng cũng không cần lo lắng phát ra âm thanh đánh thức người khác.
Tiếng ngáy ngủ lớn như vậy thì thực sự là ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi.
Mở cửa rời khỏi ký túc xá, cô nhớ tới lúc nghỉ giữa trưa có nghe đám tân binh bàn tán xôn xao rằng phía đông quân đội có một cái ao, nghe nói lúc đầu cũng định lấp đi nhưng do chi phí quá cao nên sau một thời gian dài nó đã bị bỏ hoang.
Lúc cô nghe được, trong lòng có hơi phân tâm, lúc này chắc chắn đã cúp nước, chỉ có thể đến đó thử vận may thôi.
Vào ban ngày cô đã quan sát qua, không phải nơi nào cũng có camera, khoa học kỹ thuật ở nơi đây rất lạc hậu, cô cẩn thận một chút sẽ có thể tránh đi.
Đây là một đơn vị lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của An Vân Sam, trên đường đi ngang qua hai khu huấn luyện, bởi vì không quen đường nên đi hơi chậm, mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm thấy cái ao.
Ao nước vô cùng tự nhiên, bên cạnh cỏ dại mọc rậm rạp nhưng mà cũng chỉ là cỏ khô héo úa, xung quanh có mấy cây liễu, trong đó có hai cây mọc xiêu vẹo, thân của một cây rủ xuống chạm lên mặt nước.
Nếu là mùa hè thì đây nhất định là một nơi rất thích hợp để tắm, nhưng mà với cái thời tiết bây giờ, An Vân Sam ngồi xổm bên mép ao, đưa tay chạm vào mặt nước, có chút lạnh.
Trước kia, mức nhiệt độ nước này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện tại cơ thể của cô suy yếu như vậy, chỉ sợ nhảy xuống tắm thì ngày mai sẽ không dậy nổi.
An Vân Sam đã nghĩ tới điều này nên trước khi đi đã mang theo một chiếc khăn mặt, chỉ có thể thấm chút nước để lau qua, còn hơn là để bẩn như vậy.
Nơi này tối đen như mực, trước đây cô rất không quen với việc mất đi năng lực nhìn trong bóng tối nên phải mất một lúc lâu mới tìm ra được một nơi tương đối vắng vẻ.
Cô phải cởi hết quần áo ra, ngay cả khi ở đây không có ai thì cô cũng không có cảm