Triệu Kiến Phong vừa nghe nhất thời trừng mắt nhìn về phía Phó Vân Đào.
"Tôi biết anh là trung đội trưởng, là chỉ huy, nhưng là chúng tôi luôn có quyền đưa ra ý kiến!"Phó Vân Đào tỏ ra dường như mình vừa nghe thấy một điều gì ấy rất đỗi nực cười.
“Đưa ra ý kiến? Ông đây ở đây không cho phép đưa ra ý kiến, ông đây là đội trưởng của các người, lời ông đây nói chính là mệnh lệnh! Ông đây muốn sắp xếp ai ở đâu, liền sắp xếp ở đó! Cậu có gan, thì lên làm chỉ huy rồi ông đây sẽ nghe lời cậu!”Phó Vân Đào một câu "ông đây", hai câu “ông đây”, trực tiếp dập tắt lửa của Triệu Kiến Phong.
Gặp phải một đội trưởng ngang ngược không nói đạo lý như vậy, trừ phi có bản lĩnh ngang ngược hơn anh ta, nhưng hiện tại cậu ta có bản lĩnh này sao?Triệu Kiến Phong kìm nén cơn tức giận, mặt đỏ bừng bừng hiện rõ sự bất mãn.
Phó Vân Đào chỉ tay về phía nơi đất trống.
"Không phục đúng không? Ba mươi cái chống đẩy!"Triệu Kiến Phong tức giận trợn tròn mắt, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh, nổi giận đùng đùng bước sang một bên bắt đầu động tác chống đẩy.
Phó Vân Đào hất cằm.
“Vừa rồi còn ai có ý kiến mau qua bên kia làm theo cậu ta.
”Các tân binh của tiểu đội một đều cảm thấy căm phẫn, lửa giận trong người hận không thể tìm cách trút bỏ, chỉ có thể cùng Triệu Kiến Phong chống đẩy.
Những người duy nhất không bày tỏ ý kiến của mình là Liêm Hữu Tài, Hùng Phúc Lai cùng một tân binh khác.
Thấy Phó Vân Đào nhìn sang ba người họ vội vàng tỏ vẻ bản thân không có ý kiến gì.
Có ý kiến hiện tại cũng không thể nói ra, vậy chẳng khác nào tìm chết!Phó Vân Đào cười khẩy.
“Có biết thế nào là tập thể không?”Ba người bọn họ đột nhiên có dự cảm không lành.
“Còn không mau cút ra kia chống đẩy.
”Vốn tưởng rằng cả ba đã thoát được một kiếp, hiện tại lại đang ngửa mặt lên trời than thở.
Chu Quảng An không biết nên nói gì, Phó Vân Đào có thể khiến cô đắc tội với cả đội.
Bây giờ toàn bộ tiểu đội đều vì An Tiểu Sơn mà bị phạt, có thể hiểu được những tân binh này nhất định đã phát sinh bất mãn xấu xa đối với An Tiểu Sơn.
Phó Ma Quỷ đúng là Phó Ma