Bà lão nhìn thấy ngoại hình của An Vân Sam lúc này mới yên tâm, sau đó bà lão liền hù dọa cô một phen bảo cô phải cẩn thận một chút, nếu để người khác phát hiện ra thì tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu An Vân Sam bọn họ chẳng không liên quan gì.
Họ tự nghĩ rằng như vậy rất an toàn, họ không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Còn về vấn đề tiền phụ cấp, bọn họ không ai nói gì đến, An Vân Sam cũng không nhắc đến.
Để tránh người trong thôn, sáng sớm ngày hôm sau, An Vân Sam được người con cả nhà họ An đưa đến nơi An Tiểu Sơn đi nghĩa vụ quân sự.
Do nơi đóng quân không ở trong tỉnh nên người con cả nhà họ An và An Vân Sam phải ngồi xe khách, đường đi vô cùng khó khăn, mãi mới đến nơi, An Vân Sam chưa kịp nói gì còn người con cả nhà họ An thì dựa vào cây mà nôn.
Đi hỏi thăm về vị trí mà quân đội đóng quân rồi cả hai tiếp tục đi về phía quân khu.
Cuối cùng cũng đến cổng quân khu, người con cả họ An nhìn binh sĩ gác ở cổng, người đến người đi không phải là xe quân sự thì cũng là quân sĩ, ông ta bắt đầu cảm thấy chột dạ liền để An Vân Sam tự mình đi vào, nhìn thấy cô bước vào mới chuẩn bị quay rời đi.
An Vân Sam nhìn ngôi sao màu đỏ ở cổng lớn rồi cầm giấy chứng nhận quân nhân bước vào, cho dù trong lòng có chút lo lắng nhưng trước đến nay cô ấy vẫn rất ít thể hiện cảm xúc, luôn bình tĩnh khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ của cô.
"Tân binh?” Người lính phụ trách đăng ký nghi hoặc nhìn vào giấy chứng nhận hỏi.
An Vân Sam gật đầu nói: “Gia đình có tang nên tôi xin nghỉ phép về nhà.
”Người lính hiểu ra cầm giấy chứng nhận tân binh rồi lại nhìn An Vân Sam, cau mày hỏi: “Đây là cậu?”An Vân Sam có chút căng thẳng, gật đầu đáp: “Đúng vậy.
”“Sao tôi cảm thấy không giống lắm nhỉ.
” Người lính hơi nhíu màyAn Vân Sam mím môi: “Anh nhìn lại đi.
”Người lính cầm giấy chứng nhận quân binh lên so sánh với mặt của An Vân Sam nhưng nhìn thế nào cũng