Vụ việc Lưu Lực Hải mắng nhiếc Tào Khải bị lan truyền ầm ĩ trên mạng.Thân là quản gia hàng đầu, nghe ngóng tin tức mọi lúc mọi nơi cho thân chủ là chuyên môn nghề nghiệp, thế nên quản gia An chẳng mấy chốc đã biết chuyện này.
Anh ta nhíu mày, thầm nghĩ sao Lưu Lực Hải lại không hiểu chuyện như thế chứ.
Thân là người của tầng lớp lãnh đạo mà lại gây ra scandal vào thời điểm này.Anh ta quay sang nói với Bạc Dĩ Nhu: “Ông Lưu Lực Hải đã lên hotsearch vì nhục mạ Tào Khải của công ty game Thặng Hải.”Bạc Dĩ Nhu: “Không hổ là chú ấy.”Quản gia An: ???Đây là phản ứng nên có của người chủ khi phát hiện nhân viên làm chuyện như vậy sao?Bạc Dĩ Nhu không hề bị bất ngờ.
Không thể yêu cầu quá nghiêm khắc đối với người khác được, bởi dù sao, khi nhìn lại chính bản thân mình, sẽ phát hiện có khi mình còn nhiều khuyết điểm hơn cả người ta nữa.
Tính cách của Lưu Lực Hải vốn ngay thẳng hào phóng, làm người trọng tình trọng nghĩa, nếu không thì sao lại nhận số tiền lương còm cõi dẫn dắt mọi người giữ gìn Công ty game Rainbow Age, khiến Bạc Lị không biến thành một kẻ nghèo túng theo đúng mong đợi của Tào Tuyết.Ông vốn không phải là loại người tâm tư tinh tế, trước giờ chỉ phụ trách phát triển game ở Công ty game Rainbow Age, hoàn toàn không để tâm tới những việc khác trong công ty.
Tào Khải nhảy việc còn dẫn theo rất nhiều tầng lớp lãnh đạo của Công ty game Rainbow Age, không thể tuyển dụng được người quản lý vừa đáng tin cậy vừa có năng lực, thế nên Lưu Lực Hải đành phải miễn cưỡng gánh vác trách nhiệm.
Bây giờ Bạc Dĩ Nhu tiếp nhận đa số công việc mà ông không am hiểu, gánh nặng trên vai ông được giảm bớt, nhất thời thả lỏng cũng là chuyện bình thường thôi.Hơn nữa ông tràn đầy căm phẫn đuổi theo mắng Tào Khải, không phải là vì bênh vực cho gia đình họ hay sao?Bạc Dĩ Nhu gọi điện thoại cho phòng pháp lý, kêu họ làm một bản hợp đồng.
Cô chẳng những không trách Lưu Lực Hải mà còn muốn thưởng thêm cho ông nữa.Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, quản gia An nhìn Bạc Dĩ Nhu, trong lòng lại dâng lên cảm giác hổ thẹn.…“Tẩy chay Lưu Lực Hải, tẩy chay game của Rainbow Age!”“Không cần thiết tẩy chay game của Rainbow Age đâu, dựa vào đâu mà Công ty game Rainbow Age lại do Lưu Lực Hải làm đại diện chứ?”“Thằng ngu nào phát ngôn ra câu tẩy chay game của Rainbow Age thế? Muốn tẩy chay thì mày tự mà tẩy chay đi, ông đây chờ Thần Châu chờ tới mức kiệt quệ đây, tụi bay tẩy chay hết mới là tốt nhất, ông còn ước gì ngày mai sẽ nhận được hàng luôn đây này!”“Không cần thiết phải tẩy chay Thần Châu, nhưng sự tồn tại của loại người ghê tởm như Lưu Lực Hải khiến Thần Châu cứ như rơi xuống hầm cầu ấy, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Mong Rainbow sa thải Lưu Lực Hải! Đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh!”Dưới sự dắt mũi của một đám acc clone, trên mạng đã nổi lên làn sóng yêu cầu Công ty game Rainbow Age xử lý Lưu Lực Hải.
Cả đời Lưu Lực Hải chưa từng làm bất cứ chuyện xấu xa nào, xưa nay không thẹn với lòng, giờ lại đột nhiên gặp phải bạo lực internet kiểu này, bị miệng lưỡi người đời bao phủ, bị bóp méo thành một kẻ mà chính ông cũng không nhận ra.
Lưu Lực Hải tự nhốt mình trong văn phòng, tâm trạng vô cùng uất ức, khó chịu đến mức một người đàn ông cũng muốn rơi nước mắt.Lúc này, Tào Khải còn gọi điện tới kích thích ông.
Ông cũng rút kinh nghiệm, không nhanh mồm nhanh miệng mắng Tào Khải nữa, thậm chí còn bắt chước Tào Khải cũng muốn ghi âm cuộc gọi.
Nhưng Tào Khải là một kẻ rất lắm mưu mô, đã sớm đề phòng rồi.“Anh Hải, chỉ cần anh xin lỗi tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh, làm hòa với anh trên mạng, anh thấy thế nào? Ân oán ngày xưa đều tan thành mây khói, những gì trước kia anh từng làm với tôi, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Giọng nói làm người ta chán ghét vang lên.Lưu Lực Hải lập tức bị kích thích tới mức đôi mắt đỏ bừng: “Mày nói gì? Mày nói rõ ràng lại cho tao nghe xem, ngày xưa chúng ta có ân oán gì?”Nghe thấy giọng điệu chỉ hận không thể giết mình mà lại không làm gì được mình, Tào Khải lại cảm thấy sung sướng, giọng nói càng đáng ghét hơn: “Ân oán gì anh đều tự biết rõ ràng mà.
Trong giới trò chơi, anh cũng coi như là tiền bối, tôi không muốn khiến anh bị bối rối như vậy.
Tôi chỉ cần anh nói một câu xin lỗi thôi.”“Tao xin lỗi cái đầu nhà mày! Mày đúng là đồ súc vật vô lương tâm, tao thấy cha mẹ mày bị mày khắc chết thì có! Năm đó ông cụ Bạc đối xử với mày…”Tào Khải rất phiền mỗi lần Lưu Lực Hải đều phải nhắc tới ân tình nhà họ Bạc giúp đỡ ông ta đi học, cứ như thể ông ta được nâng đỡ đi học mười mấy năm thì phải nợ nhà họ cả đời không trả hết vậy.
Ông ta lập tức không kiên nhẫn ngắt lời Lưu Lực Hải: “Anh Hải, tôi khuyên anh lần cuối, tốt nhất anh hãy nói xin lỗi tôi đi, nói mấy câu nên nói khiến tôi hài lòng, tôi sẽ nói đỡ cho anh mấy câu trên mạng, không chừng có thể tiếp tục giúp anh vẫn được làm việc ở Rainbow Age.
Không thì anh cứ chờ xem khi nào thông báo bị đình chỉ công tác gửi cho anh đi, sau này anh còn cơ hội quay lại hay không!”“Ông đây không thẹn với lòng, không cần cái miệng thối của mày nói chuyện giúp tao! Tao cứ mắng mày đấy, mày bị mắng là đáng lắm.
Thứ súc vật lòng lang dạ sói như mày, coi chừng ra ngoài đường bị xe tông chết!” Lưu Lực Hải cúp điện thoại, nổi trận lôi đình bấm điện thoại bàn một hồi, chặn số điện thoại của Tào Khải.Sau khi làm xong, ông cũng thoát lực ngồi bệt xuống ghế dựa, hai tay che kín mặt.
Trên mạng xôn xao đến mức này, chắc chắn Bạc Dĩ Nhu sẽ phải xử lý thỏa đáng.
Ông không đề phòng, ghi âm bị cắt ghép, cho nên ông không có bằng chứng chứng minh đoạn ghi âm đó bị cắt ghép.
Ông muốn tố cáo Tào Khải ăn trộm tâm huyết của họ, nhưng họ đã lên kế hoạch hai năm, còn có thằng khốn Tôn Sơn gửi tin tức cho họ nữa, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi…Lúc này, ông chợt nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài, Bạc Dĩ Nhu đã trở lại rồi.Lưu Lực Hải hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
Ông đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Bạc Dĩ Nhu nể tình cảm ngày xưa mà chịu đựng áp lực trên mạng không xử lý mình thì mình cũng sẽ tự xin tạm thời đình chỉ công việc, không để vụ việc tiếp tục phát tán, khiến thằng khốn Tào Khải kia kiếm được nhiều lợi ích hơn.“Bà chủ, cô biết anh Hải rồi đấy, anh ấy không phải là loại người trong file ghi âm đâu, thằng cha Tào Khải kia đã cắt ghép đoạn ghi âm đó!”“Bà chủ…”Dưới sự vây quanh của một đám người, Bạc Dĩ Nhu đi đến trước văn phòng của Lưu Lực Hải.
Lưu Lực Hải mở cửa, vẻ mặt ỉu xìu: “Bà chủ…”Ông còn chưa kịp nói gì thì Bạc Dĩ Nhu đã đưa một phần văn kiện cho anh ta: “Ký tên đi.”Văn kiện được trịnh trọng kẹp trong cặp văn kiện màu đen.
Lưu Lực Hải không thấy đó là cái gì, lại thêm lúc này trong đầu ông toàn là đình chỉ công tác cách chức đuổi việc, lập tức nghĩ