Tào Khải bị cảnh sát áp giải trước mắt bao người, tin tức này nhanh chóng được đăng tải lên mạng, hơn nữa cư dân mạng cũng đã biết nguyên nhân, khiến mọi người đã không còn nghi ngờ Tuyệt cảnh sinh tồn rốt cuộc là kết tinh của ai nữa.
Tào Khải thậm chí có thể trộm một bộ thiết bị Thần Châu chưa mở bán từ nhà máy của Công ty game Rainbow Age, mục đích ăn trộm là gì ngay cả kẻ ngốc cũng biết được.
Cho dù không nghĩ ra thì thấy nó bị tháo dỡ đến mức này cũng biết.
Đến Thần Châu ông ta cũng trộm được, huống chi là Tuyệt cảnh sinh tồn?Nhưng cho dù cư dân mạng đã lấy lại danh dự cho đội ngũ của Lưu Lực Hải thì bên phía Công ty game Rainbow Age vẫn kiên trì làm theo thủ tục pháp lý tố cáo Công ty game Thặng Hải và Tào Khải, thái độ cây ngay không sợ chết đứng càng khiến mọi người rất tin phục.Mấy ngày sau, Công ty game Rainbow Age tuyên bố Tuyệt cảnh sinh tồn thuộc về họ, game này sẽ được đổi tên thành Quyết Chiến, chính thức phát hành.
Vô số người chơi chưa chờ được Thần Châu ồ ạt ùa vào game.Mặc dù còn một khoảng thời nữa tòa án mới phán quyết, nhưng Công ty game Thặng Hải đã vườn không nhà trống, nhân viên đều từ chức chết.
Tào Tuyết chớp chớp mắt, sau đấy ngã ngửa trên sofa.Mà những công ty game lúc trước nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mưu toan đục nước béo có giờ đây suýt nữa phun ra một búng máu.
Họ ý thức được rằng đây là sự trả thù của Bạc Dĩ Nhu, không thì Bạc Dĩ Nhu chỉ cần đưa Quyết Chiến vào Thần Châu làm bản đồ mới là được, hoàn toàn không cần phát hành độc lập để chèn ép không gian sinh tồn ít ỏi còn lại của game online của họ! Đối với người đã sở hữu loại game VR Thần Châu như cô thì hoàn toàn không thèm mấy đồng tiền mà game online phổ thông như Quyết Chiến mang lại!“Cô nhóc này quả nhiên không muốn chịu một chút thiệt thòi nào!” Mấy ông lớn cùng nghề đều bị tức đến mức bật cười.“Cô ta không biết làm người đừng quá tuyệt tình à? Chẳng lẽ muốn đối đầu với toàn bộ ngành nghề sản xuất game?”“Chặn đường phát tài của người ta chẳng khác nào giết cha mẹ người ta, cô ta không hiểu đạo lý đơn giản như thế hay sao?”“Dù sao cô ta cũng chỉ mới 15 tuổi mà thôi, vẫn thuộc lứa tuổi coi mình là cái rốn của vũ trụ, không hiểu chuyện cũng là bình thường.
Xem ra phải tìm người khác trông chừng cô ta, dạy dỗ cô ta quy tắc đối nhân xử thế cơ bản mới được.”…Trước khi tan tầm, Bạc Dĩ Nhu nhận được điện thoại của Bạc Lị.
Giọng điệu bà rất thoải mái, bảo Bạc Dĩ Nhu kêu Lưu Lực Hải và các nhân viên của phòng chế tác game cùng nhau ra ngoài ăn cơm.“Có một nhà hàng mới mở chi nhánh ở thành phố C, tổ tiên là đầu bếp cung đình cơ đấy.
Mẹ đặt phòng riêng rồi, chúng ta đi ăn thử xem sao.”Bạc Dĩ Nhu biết Bạc Lị vui vẻ là vì thấy công ty của Tào Tuyết đóng cửa, cũng là vì cảm ơn mấy người Lưu Lực Hải.
Bà không hiểu chuyện xảy ra trên thương trường, nhưng vẫn biết sự trả giá của họ trong hai năm qua, cùng với sự giúp đỡ dành cho con gái mình.
Mặc dù Bạc Dĩ Nhu đã cho họ phần thưởng đầy đủ, nhưng bà cảm thấy mình vẫn nên thể hiện một chút.“Vâng.” Bạc Dĩ Nhu đáp lời, quay sang ra hiệu cho người kia tiếp tục báo cáo công việc.“Mấy khu vực trải nghiệm ở thành phố chúng ta cùng với các thành phố chung quanh đều đã được trang hoàng xong xuôi, thiết bị cũng đã được vận chuyển đến đó, sáng mai có thể chính thức khai trương.
Những thành thị cách xa một chút cũng đã lần lượt sắp hoàn thành, người chơi ở các thành phố chẳng mấy chốc sẽ có dịp được trải nghiệm.”Bạc Dĩ Nhu: “Sẽ có rất đông người, kế hoạch bảo vệ và nhân viên giữ gìn trật tự không thể thiếu.”“Dựa theo mệnh lệnh, tôi đã thuê bảo vệ ở công ty bảo vệ chuyên nghiệp, đa số đều là quân nhân xuất ngũ.” Bảo đảm dàn hàng ngang đứng đó sẽ trông rất oai phong, tràn đầy khí thế, không ai dám gây sự.“Ừ.”Sau khi thông báo công việc xong cũng đã đến giờ tan làm.
Cô quay đầu thông báo cho mọi người.
Nghe bà chủ nói sẽ mời mọi ăn tiệc, mấy người Chu Kim lập tức hoan hô.
Gần đầy liên tục có chuyện đáng chúc mừng, nhưng vì vẫn bận rộn nên không có thời gian liên hoan, tối nay coi như có thể thư giãn một chút.Bạc Dĩ Nhu lấy mũ từ trên giá treo mũ đội lên đầu, xoay người đi ra ngoài cửa.
Quản gia An đã chờ ở ngoài cửa, đưa cô đến khách sạn.
Mấy người Lưu Lực Hải ngồi lên một chiếc xe buýt nhỏ do quản gia An chuẩn bị, đoán được chắc chắn đêm nay sẽ không tránh khỏi uống chút rượu, để họ tự lái xe đến đó sẽ rất bất tiện nên chuẩn bị xe luôn, tan cuộc có thể đưa từng người về nhà mình.Mấy người Lưu Lực Hải không khỏi cảm khái: “Quản gia hàng đầu suy nghĩ mọi việc thật chu đáo.”“Có một người như vậy ở bên cạnh mình thì sẽ rất dễ dàng biến thành phế vật tay chân vô dụng đấy nhỉ?”“Cũng chưa chắc đâu.
Nếu biến thành phế vật thì lấy đâu ra tiền thuê quản gia kiểu này? Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ tràn đầy động lực để kiếm tiền bao nuôi… Xí lộn, là kiếm tiền thuê quản gia chăm sóc cho tôi!”“Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì quản gia An cũng quá lợi hại đấy?”Họ cũng đều biết nguyên vật liệu chế tạo thiết bị VR đều do quản gia An ra mặt mua từ các viện nghiên cứu lớn ở nước ngoài.
Trong thời ngắn ngủi mà lại dùng số tiền rất thấp để mua rất nhiều nguyên vật liệu hiếm thấy, sau đó vận chuyển về nước, nếu không có mạng lưới quan hệ đỉnh cao thì sẽ không có khả năng làm được điều đó.
Vừa có được sự chăm sóc chu đáo vừa được giúp đỡ nhiều như thế trong việc kinh doanh, còn có ngoại hình bảnh bao, có lẽ chỉ cần là người giàu thì đều muốn có loại quản gia này đúng không?Quản gia An không biết mình đã trở thành đối tượng bàn luận hào hứng trong xe buýt nhỏ chạy đằng sau, anh ta nhìn Bạc Dĩ Nhu mấy lần từ gương chiếu hậu, cuối cùng lên tiếng: “Trông cô có vẻ không yên lòng.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì đó làm khó cô à?”Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn anh ta: “Anh muốn khơi thông tâm lý cho tôi hả?”Quản gia An mỉm cười, phong độ ngời ngời: “Nếu tôi có vinh hạnh đó.”Bạc Dĩ Nhu: “Anh không có đâu.”Quản gia An: “…” Xin lỗi, tôi không xứng.Bạc Dĩ Nhu ngạo mạn trào phúng: “Đúng là người đàn ông ngây thơ, không ngờ anh lại cho rằng có vấn đề sẽ khiến tôi khó có thể giải quyết sao?”Quản gia An: “…” Tôi đã làm sai chuyện gì mà cứ dăm ba bữa lại bị thân chủ cà khịa một lần vậy? Hơn nữa thân chủ của anh ta không phải nói như thế chỉ vì cà khịa anh ta, mà từ tận đáy lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy!Bạc Dĩ Nhu hoàn toàn không cảm thấy mình vừa cà khịa quản gia của mình.
Cô chỉ trình bày một sự thật mà thôi.Cô quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Ngay khi xâm nhập vào kho dữ liệu toàn cầu của nhãn hiệu di động lớn ở nước ngoài đó, cô nhận thấy sự tồn tại của một hacker khác đã bám theo mình một cách rất bí ẩn.
Ban đầu cô không quan tâm, cắt đuôi anh ta.
Nhưng đến khi làm xong mọi chuyện, cô mới đột nhiên phát hiện không phải mình đã cắt đuôi anh ta, chẳng qua anh ta đã ẩn náu ở một chỗ càng kín đáo hơn theo dõi mình mà thôi.Bạc Dĩ Nhu cả kinh, lập tức quay lại bắt lấy anh ta, kết quả là đối phương nhanh chóng trốn mất.Không ngờ trong thế giới khoa học kỹ thuật lạc hậu này lại tồn tại một hacker có kỹ thuật ngang ngửa với cô, thậm chí có khả năng còn cao siêu hơn cô một bậc, khiến cô rất kinh ngạc.
Không biết mục đích của anh ta là gì, Bạc Dĩ Nhu vừa đề phòng lại vừa tò mò.
Mấy ngày nay cô đã xây dựng lại tường lửa internet của toàn bộ công ty thành khắc tinh của đám hacker ở thế giới của mình – tường lửa kiểu virus.
Có nghĩa là chỉ cần có hacker mưu toan xâm nhập vào hệ thống, vừa đụng phải tường lửa thì sẽ lập tức bị virus tấn công.
Loại virus này còn sẽ đi theo kẻ xâm nhập về đến tận “nhà”, ngược lại còn ăn trộm văn kiện và thông tin trong máy tính của hắn ta.Bạc Dĩ Nhu chờ mấy ngày mà không