Bởi vì đây là một văn phòng hoàn toàn trong suốt nên Hạng Điềm quay đầu là có thể nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu.
Cô mặc một bộ trang phục phục cổ màu hồng, màu hồng rất kén người mặc, không phải người phụ nữ nào cũng có thể mặc được.
Nhưng Bạc Dĩ Nhu mặc trên người thì lại hoàn toàn không có vấn đề gì, trông cô vừa xinh đẹp rực rỡ lại cao quý, chiếu sáng toàn bộ thế giới này.“Từ hôm nay trở đi anh sẽ ở bên cạnh tôi.”“Tôi sẽ luôn để mắt đến anh.”Trong đầu Hạng Điềm lại bắt đầu lặp đi lặp lại hai câu nói của Bạc Dĩ Nhu.Các nhân viên trong văn phòng trong suốt khác rất để ý việc Hoàng đế của Công nghiệp Apollo đang ngồi trong cùng một không gian với mình nên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh một lần.
Sau đó họ phát hiện ra mặt của Hạng Điềm siêu đỏ? Có chuyện gì vậy? Nóng đến vậy à? Nhìn đỉnh đầu anh như muốn bốc khói luôn rồi.Muốn hợp tác với người ở thời đại này nghiên cứu phát triển Bộ Não là việc không quá dễ dàng.
Bạc Dĩ Nhu đã ký hợp đồng với đội nghiên cứu của Rainbow Age, cô đào tạo họ là để họ có thể tự mình nghĩ ra cách nâng cấp thiết bị VR hoặc nghiên cứu ra chức năng khác của thiết bị VR.
Cô không thể lãng phí thời gian vào những vấn đề nhỏ nhặt này.
Cô muốn huấn luyện cho đội của La Khai với mục đích cũng giống như vậy.
Cô sẽ chỉ làm phần mở đầu thôi, sau này Bộ Não có thể nâng cấp như thế nào, có thể phát triển đến đâu, cuối cùng biến thành hình dạng thế nào thì phải xem năng lực của họ.Vì lý do này nên cuộc họp diễn ra rất lâu, kéo dài cho đến giờ cơm trưa vẫn chưa kết thúc.
Nhưng mọi người đều là người làm nghiên cứu khoa học, khi hứng thú lên thì có thể quên ăn quên ngủ, vùi đầu vào làm việc hăng say cũng là chuyện bình thường, vì vậy đều bỏ qua chuyện đói bụng.Họ vừa chuyển về Điện tử Rainbow, căng tin của công ty vẫn chưa mở cửa trở lại nên thư ký đã giúp họ gọi đồ mang đến.Hạng Điềm ngồi ở ngoài như thần giữ cửa chuyển tầm mắt từ giao diện tiểu thuyết lên nhìn cô thư ký muốn anh nhường đường.
Ánh mắt anh liếc nhìn hai cái túi ni lông rẻ tiền cỡ lớn trên tay cô ta, trong đó có những hộp thức ăn nhanh bằng xốp màu trắng cũng rẻ tiền.Hạng Điềm: “Đây là cái gì thế?”Thư ký: “À… bữa trưa của mọi người.”“Bữa trưa à? Mang vào đi.” Bạc Dĩ Nhu đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô mở cửa nói.Cuộc họp tạm dừng.Thư ký mang đồ ăn vào, phân phát cho mọi người có mặt, Hạng Điềm cũng ngồi vào bàn, ngồi bên phải Bạc Dĩ Nhu.Món ăn là cơm đùi gà, có một cái đùi gà rất lớn đặt trên những món ăn kèm khác.
Bạc Dĩ Nhu nhìn cái đùi gà to như vậy liền mất khẩu vị.Có lẽ bởi vì đã ăn quá nhiều đồ ngon nên Bạc Dĩ Nhu cũng dần mất đi nhu cầu ăn uống.
Dù ăn món gì cô cũng không còn có nhiều cảm giác nữa.
Nhưng đồ ăn Bạc Lị làm tuy cũng không phải quá ngon, nguyên liệu không phải là nguyên liệu nổi tiếng được vận chuyển bằng đường hàng không từ khắp nơi trên thế giới, nhưng có lẽ là do tâm lý nên khi ăn Bạc Dĩ Nhu lại cảm thấy rất ngon.
Sau khi Bạc Lị đi du lịch nước ngoài, khẩu vị của Bạc Dĩ Nhu liền tụt dốc, thức ăn ngoài thế này cô càng không thể ăn nổi.Nhưng cô vẫn gắp cái đùi gà lên, mang theo sự áy náy và ý muốn bồi thường, cô thả nó vào hộp thức ăn của Hạng Điềm: “Ăn thêm đi.”Những người trong phòng họp đang cắm đầu ăn cơm không hẹn mà cùng nhai chậm lại, nhìn chằm chằm vào hai người như cảnh trong tranh trước mặt.Hạng Điềm ^^: “Đừng tưởng tôi không biết vì cô không muốn ăn nên mới cho tôi.”“Không ăn à?” Bạc Dĩ Nhu vươn tay ra gắp lại thì Hạng Điềm lại dùng miệng giật lại từ trên cái đũa của cô.Hạng Điềm ^^: “Muốn gắp sang là gắp sang, muốn gắp lại là gắp lại, làm gì có chuyện tốt như vậy.”Dù vẫn kiêng kị con virus nguy hiểm này, nhưng vì biết nó là Điềm Điềm nên khi nhìn thấy dáng vẻ giả bộ cười híp mắt của Hạng Điềm, Bạc Dĩ Nhu cũng không còn thấy mất kiên nhẫn nữa.
Rồi cô lại nghĩ tới anh giả bộ ngầu như vậy mà thực ra chỉ cần cô nói lẫy một câu là anh đã chạy ra đường đứng khóc là cô lại thấy anh đáng yêu hơn, thấy anh lại giống như chú gà con cả ngày ngọt ngào gọi cô là “Nhu Nhu” trong máy tính của mình cách đây thật lâu.Chủ Thần không gọi cô như vậy, đứa bé đó luôn gọi cô là mẹ.“Ăn đi.”Từng con mắt trong phòng họp như muốn lòi ra khỏi hốc mắt rơi xuống hộp cơm.
Họ còn tưởng với tính cách của Bạc Dĩ Nhu cô sẽ không nhẫn nhịn nổi đối phương!Họ lại thấy Hạng Điềm nói nhỏ vài câu, sau đó Bạc Dĩ Nhu nghiêm nghị liếc qua, anh liền ngậm miệng lại, vẻ mặt khó xử giống như cảm thấy rất mất mặt, không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn không tình nguyện vùi đầu gặm đùi gà, vành tai dần đỏ lên…Bọn họ không khỏi nhớ tới tin đồn đang lan truyền bí mật trong nội bộ công ty.…Cuộc họp về Bộ Não đã kéo dài liên tục trong suốt năm ngày.
Đội của La Khai đã ghi chép đến hàng trăm tờ giấy A4.
Họ không hề cảm thấy mệt mỏi mà còn cảm động muốn rơi nước mắt.Hợp đồng lần này mà họ ký hoàn toàn khác với mọi hợp đồng mà họ đã ký trước đây.
Thay vì nói là hợp đồng thì thà rằng nói nó là giấy bán mình thì đúng hơn.
Hợp đồng yêu cầu họ phải cống hiến cho Rainbow Age trong vòng hai mươi năm.
Một khi vi phạm hợp đồng họ sẽ phải bồi thường một khoản tiền cực lớn dọa họ sợ muốn chết, khiến họ nghẹn họng nhìn trân trối, làm họ phải nghi ngờ sau này nếu họ và Bạc Dĩ Nhu ra tòa có khi quan tòa nhìn thấy khoản phí bồi thường hợp đồng đáng sợ này lại đứng về phía họ cũng nên.Họ cảm thấy rất tức giận, cảm giác hưng phấn khi vội vàng chạy tới Rainbow Age phỏng vấn rồi đồng thời cùng trúng tuyển đã biến mất.
Họ nghĩ liệu có phải Bạc Dĩ Nhu thấy họ có hứng thú với công nghệ VR nên thừa cơ ăn chặn của họ không.
Dù sao thì tiền lương cô cấp cho họ cũng là mức giá bình thường trong ngành, vì sao lại bắt bọn họ ký bản hợp đồng như thế này?Nhưng người đứng đầu của họ là La Khai vẫn quyết định mạo hiểm cược một lần, cắn răng ký vào hợp đồng.
Anh ta cũng không ép buộc mọi người trong đội phải ký, vì vậy cuối cùng vẫn có bốn người không muốn chấp nhận rủi ro, lực chọn ra đi, chỉ còn lại bảy người.Dù sao thì bây giờ làm nhà khoa học vật lý không dễ có việc.
Phần lớn vốn đầu tư đều đổ dồn vào những ngành đang hot.
Định hướng phát triển của xã hội hiện đại là siêu năng lực và súng ống đạn dược.
Một phần vốn nhỏ bé còn lại sẽ dành cho những ngành mà siêu năng lực không thể thay thế.
Ngành của họ là ngành bị kẹt ở giữa, vừa là ngành không đi theo xu thế lại không sẵn sàng chấp nhận thay đổi, địa vị rất lúng túng.Công việc này tuy kéo dài hai mươi năm nhưng tốt xấu gì cũng mang lại cho họ một khoản lương hàng tháng theo mức giá bình thường, hàng năm đều có tiền thưởng.
Hơn nữa, Bạc Dĩ Nhu lại rất giàu có, có lẽ sẽ không keo kiệt với việc đầu tư nghiên cứu dự án.
Nếu suy nghĩ kỹ thì làm việc cho cô hai mươi năm cũng không phải là việc quá khó chịu.
Làm việc cho ai mà chả phải làm? Lỡ như lại gặp phải một ông chủ cho tiền lương thấp hơn thì sao?Bọn họ tự khuyên nhủ mình như vậy nhưng không ngờ vào ngày đầu tiên làm việc, công việc đầu tiên phải làm lại là cùng nghiên cứu việc phát minh Bộ Não với Bạc Dĩ Nhu.
Bộ Não là cái gì? Không biết.
Nhưng nghe cô giảng giải từ đơn giản đến phức tạp thì họ đã được khai sáng, như mở ra cánh cửa cho một thế giới mới!Giống như đột nhiên được nhét một đĩa bánh nhồi thịt vào tay.
Thu hoạch được quá nhiều đến phát điên luôn! Dù họ có vùi đầu nghiên cứu năm mươi năm thì cũng không thể thu hoạch được nhiều bằng hôm nay!“Bà chủ, cô quá anh minh!”“Kể từ hôm nay Điện tử Rainbow chính là nhà của tôi!”“Nói cho cùng vẫn là lão đại quyết đoán!” Đội nghiên cứu ở cấp bậc bọn họ chưa từng ký một bản hợp đồng nào như thế này, nhiều nhất cũng chỉ là năm năm.La Khai cũng phấn khích, nghe vậy trên khuôn mặt gầy gò liền nở một nụ cười không được tự nhiên.
Chuyện bị bắt đến trước mặt Bạc Dĩ Nhu lúc trước vĩnh viễn là vết nhơ của anh ta, có chết cũng không thể để đám đàn em này biết chuyện đó.Vừa nghĩ như vậy thì trong giờ nghỉ trưa vì hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đi làm nên các đồng nghiệp khác liền tranh thủ lúc nghỉ ngơi đến làm quen với họ, một người trong số đó hồ hởi nói: “Ôi, không ngờ anh La lại giỏi như vậy nha.
Hồi đó anh cứ lén lút ở ngoài công ty mấy ngày trời làm mọi người tưởng anh là biến thái ấy chứ.”La Khai: “…”Không nhận ra bầu không khí đột nhiên hơi kỳ lạ, những người khác cũng nhao nhao nói theo: “Đúng đó, hồi đó mọi người tan tầm toàn phải đi theo nhóm, không dám đi một mình.”“Lúc anh trai gác cổng bắt được anh mọi người đều sung sướng cực kỳ…”“…”La Khai: “…” Câm miệng ngay cho tôi, mấy người miệng rộng này!…Điện tử Rainbow đã hoạt động trở lại, đồng thời còn bắt đầu thông báo tuyển dụng, chuyện này lập tức liền thu hút chú ý của giới kinh doanh thành phố C.
Cũng giống như các nhân viên của Điện tử Rainbow, họ cũng nghĩ rằng Bạc Dĩ Nhu đã từ bỏ thương hiệu này, chỉ chuyên tâm chế tác game.
Không ngờ sau khi Thần Châu đi vào quỹ đạo thì cô lại giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, quay lại bắt đầu tập trung vào điện thoại và máy tính.Có Thần Châu đi trước nên đám ông lớn ngành viễn thông vừa nghe tin này thì đã không nhịn được mà đề cập đến chuyện này khi tán gẫu với đồng nghiệp, nhưng đa phần vẫn không để Bạc Dĩ Nhu vào mắt.“Ngành viễn thông và ngành game có khác biệt rất lớn.
Một cô gái trẻ vừa thành công ở một lĩnh vực liền muốn thử sức với lĩnh vực khác cũng là chuyện bình thường.”“Dù sao thì số tiền kiếm được từ Thần Châu cũng đủ cho cô ấy tiêu xài cả đời không hết.” Cho đến giờ Thần Châu đã độc chiếm thị trường toàn quốc, bây giờ cũng bắt đầu bán ra nước ngoài.
Những người đang liều mạng nghiên cứu công nghệ VR để tranh một miếng của cái bánh ngọt này đến giờ còn chưa có tí xíu động tĩnh nào, thế là biết ngay còn chưa manh mối gì.
Cứ theo tình hình này thì việc Bạc Dĩ Nhu thống lĩnh ngành công nghiệp game toàn cầu chỉ còn là vấn đề thời gian.Tuy nhiên, ngành viễn thông và ngành game rất khác nhau.
Ngành viễn thông phát triển sớm hơn ngành game, sau sự xuất hiện của điện thoại di động và máy tính thì ngành game mới có mảnh đất màu mỡ để phát triển.
Ngành viễn thông rộng lớn hơn rất nhiều so với ngành game xét về mặt thị trường và cạnh tranh.
Dù sao thì ngành công nghiệp game vẫn còn tương đối nhỏ trong đông đảo các ngành nghề.
Có thể gặp được nhiều người không chơi game nhưng không thể gặp người nào không có điện thoại.Ngành viễn thông là một ngành nghề cạnh tranh rất gay gắt, quy tụ toàn những ông lớn, việc phân chia “miếng bánh” cũng đã hướng tới sự ổn định, thị trường đang sung túc đến mức tràn ngập, hầu như không có chỗ cho những người mới bước chân vào và ngoi lên.Thương hiệu Rainbow không phải người mới trong ngành này, mà con người rất có cảm tình với các thương hiệu điện tử, không phải nói từ bỏ là sẽ từ bỏ.
Điện tử Rainbow đã coi như bị thị trường đào thải rồi, bây giờ Bạc Dĩ Nhu muốn bắt đầu lại thì chẳng phải là một người mới sao?“Nói chung là vẫn còn có Thần Châu nên nếu Điện tử Rainbow phát hành loại điện thoại mới thì sự chú ý của