Các nhân viên của Rainbow Age và Điện tử Rainbow cũng tức giận gần chết, tất cả đều trông mong nhìn Bạc Dĩ Nhu.
Trong lòng họ, bà chủ của mình đã được phong thành thần rồi.
Mặc dù WeYan là ông trùm trong giới mạng xã hội trên internet, nhưng có thể so sánh được với bà chủ sao? Đương nhiên là không! Chắc chắn bà chủ sẽ có cách hành cho ông ta ra bã! Không lẽ nào phát minh ra cả Bộ Não mà lại không thể xử lý một tên ngu ngốc!!!Nhưng cứ như đàn gảy tai trâu nước đổ lá khoai, Bạc Dĩ Nhu dường như không hề hay biết gì về động tác ghê tởm của WeYan, cả ngày bận làm việc riêng của mình.
Vì thế họ lại trông mong nhìn Hạng Điềm.
Vị Hoàng đế súng đạn này đã rễ tình đâm sâu với Nữ vương, Nữ vương bị khinh thường bị ức hiếp như thế, không lẽ nào anh ấy lại không có phản ứng!Hạng Điềm có phản ứng.
Cả ngày anh cứ hùng hùng hổ hổ, khiến người ta liên tưởng tới con mèo cả ngày đi theo chủ nhân, liên tục hung ác kêu meo meo mắng người khác.
Nếu nó há mồm lộ ra răng nanh muốn cắn người, chủ nhân chỉ cần nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu lông xù của nó thì nó chỉ có thể ngoan ngoãn quay đầu lại, sau đó tiếp tục kêu meo meo meo giận dỗi với chủ nhân.“Sốt ruột cái gì?” Bạc Dĩ Nhu nói.
Combo vả mặt đang trên đường được ship tới, sắp đến nơi rồi.Trông Hạng Điềm rất giống như muốn cho cả thế giới này bị nổ tung.Lúc này, thư ký đi đến gõ cửa: “Bà chủ, ông Văn đã đến rồi.”“Cho ông ấy vào đây.”Chỉ chốc lát sau, thư ký lại đến gõ cửa.
Cô mở cửa rồi bày ra động tác mời, một người đàn ông bước tới.Trông ông ấy có vẻ hơi nghèo túng, trong mái tóc như tổ quạ trộn lẫn hơn nửa tóc bạc, áo sơ mi ca rô và quần jeans đã giặt đến phai màu, rất cao, nhưng cực kỳ gầy, trên người tỏa ra cảm giác suy sụp tinh thần.
Vẻ mặt của ông có vẻ câu nệ bất an, lúc nhìn về phía Bạc Dĩ Nhu trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.
Thấy Hạng Điềm hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng cực kỳ khó gần, mồ hôi lạnh nhất thời tuôn rơi như mưa, không biết nên đặt tay chân ở đâu.Má ơi, hai ông phật này cùng ở chung một phòng, cảm giác áp bách lớn quá, sắp nghẹt thở mất rồi!Bạc Dĩ Nhu: “Văn Ngạn Lâm.”Văn Ngạn Lâm lúng túng đáp lời: “Bạc tổng, cô tìm tôi có việc gì à?”Với thân phận của ông đương nhiên không có khả năng quen biết với hai vị nhân vật tầm cỡ trong vòng một năm đã gây ra trận địa chấn và sóng thần khổng lồ trên toàn thế giới, nổi bật vô song này.
Hôm nay ông vẫn ở nhà nằm trên giường chán chường như mọi khi, làm như không nghe thấy những lời châm chọc chán ghét bên ngoài của nhà hàng xóm đáng ghét, đáp lại một cách chết lặng, rồi đột nhiên có người gõ cửa nhà ông, nói với ông rằng Bạc Dĩ Nhu, bà chủ của Rainbow Age và Điện tử Rainbow muốn gặp ông.Ban đầu ông còn tưởng có người đùa giỡn mình, nhưng mấy người mặc vest đeo giày da trước mắt trông rất bất phàm, không giống loại người sẽ giúp người khác làm trò chơi khăm.
Hơn nữa ông chỉ là một tên phế vật hai bàn tay trắng, ai lại tốn công sức như thế để chơi khăm mình?Nhưng nếu bắt ông tin rằng Bạc Dĩ Nhu tìm mình thì ông vẫn cảm thấy khó tin.
Song cuối cùng ông vẫn ngồi lên xe của họ với cảm xúc không biết nên miêu tả thế nào.
Kết quả là thật sự tới Điện tử Rainbow, gặp được Bạc Dĩ Nhu.Bạc Dĩ Nhu nhìn ông: “Mong rằng ông sẽ không bận tâm.
Tôi từng nghe về chuyện liên quan tới ông, cho nên có điều tra sơ qua một chút, biết được ít thông tin trong quá khứ của ông.”Văn Ngạn Lâm cũng không tức giận.
Đối với một người đã mất hết lòng nhiệt tình với cuộc sống và tương lai, việc bị điều tra cũng chẳng phải là chuyện gì đáng nhắc đến.
Hơn nữa ông chỉ là một người bình dân, còn chưa đến mức thanh cao mà quan tâm tới chuyện cỏn con như thế.
Ông chỉ không hiểu, nhìn cô với vẻ mờ mịt.Bạc Dĩ Nhu: “Năm đó ông thi đậu vào ngành công nghệ thông tin của đại học đứng đầu cả nước với thành tích là trạng nguyên của tỉnh C, là một người tài hoa xuất chúng, tự chủ và chăm chỉ, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, là đối tượng được hàng xóm láng giềng hâm mộ và khen ngợi.”Ngón tay Văn Ngạn Lâm khẽ run rẩy, đôi mắt tĩnh mịch như Biển Chết thoáng dao động, nhưng cuối cùng vẫn trở về bình tĩnh và yên lặng.Bạc Dĩ Nhu: “Nhưng sau này, bởi vì bạn cùng phòng hồi đó của ông – Trịnh Viễn Siêu đã sao chép WeYan của ông, cuộc đời tích cực nhiệt tình của ông bắt đầu trở nên sa sút.”Quá khứ đột nhiên bị đào lên từ sâu bên trong ký ức.
Hồi trước ông phát hiện Trịnh Viễn Siêu đã dùng sáng kiến của mình mà giành được giải cao trong cuộc thi công nghệ thông tin, hơn nữa thoáng chốc đã nhận được đầu tư.
Cơn phẫn nộ vì bị bạn bè phản bội, tâm huyết bị đánh cắp khiến ông không thể kiềm chế cơn giận.
Song khi đó Trịnh Viễn Siêu đã có mối quan hệ trong giới đầu tư, có mức độ nổi tiếng, WeYan cũng đã bắt đầu kinh doanh, ông chỉ có một thân một mình nên cuối cùng bị đánh bại tơi bời.Phán quyết của tòa án đã từng khiến ông tuyệt vọng đến mức muốn tự sát.
Nhưng nghĩ tới mẹ mình, nghĩ tới gương mặt đắc ý chết tiệt của Trịnh Viễn Siêu, ông lại cảm thấy nếu mình tự sát thì chẳng khác nào khiến người yêu thương mình đau khổ, còn kẻ thù của mình thì sung sướng, cho nên ông vẫn cố gắng vực dậy, nghĩ rằng quân tử trả thù mười năm chưa muộn.Song mặc dù tài hoa đầy mình, tâm thế tràn đầy khát vọng, nhưng người xuất thân từ gia đình đơn thân bình thường như ông vẫn không thể đấu lại một kẻ kinh doanh càng ngày càng phát triển như Trịnh Viễn Siêu.
Mỗi khi ông sắp sửa tìm được việc làm thì ngay sau đó đã có một cuộc điện thoại gọi tới, khiến offer sắp tới tay ông biến mất.Sau mấy lần bị đả kích, ông hoàn toàn không tìm được một việc làm nào đúng chuyên ngành của mình.
Ông từng lén lút gây dựng sự nghiệp với mấy người bạn, kết quả vẫn thất bại do bị Trịnh Viễn Siêu quấy rối.
Ông dần dần nghèo túng, bị chèn ép đến ngộp thở.
WeYan, tâm huyết mà ông bị đánh cắp dần dần trở nên lớn mạnh trong tay Trịnh Viễn Siêu, bắt đầu trở thành đầu tàu trong ngành nghề mạng xã hội.Dưới ánh mắt lo lắng và mái tóc bạc phơ của mẹ, cuối cùng ông vẫn cúi đầu trước cuộc sống, làm những công việc không cần kỹ thuật có thể sống tạm bợ cho qua ngày.
Cuối cùng ông cũng bỏ cuộc, Trịnh Viễn Siêu cũng hài lòng.Thế giới chết tiệt này, kẻ ác độc hèn hạ luôn có thể sống tốt hơn những người tốt làm tới nơi tới chốn.Ngón tay ông dần dần co lại, siết chặt lòng bàn tay.
Ông nhìn Bạc Dĩ Nhu: “Ý cô là sao?”“Là thế này, con người tôi thích sự chính nghĩa, không thích thấy khi xảy ra chuyện gì đó không công bằng thì lại bị chèn ép trong âm thầm.
Hơn nữa…” Bạc Dĩ Nhu mỉm cười nói: “Nếu ông có lên mạng thì chắc hẳn sẽ biết, Trịnh Viễn Siêu đắc tội với tôi.
Một tên ăn trộm vô liêm sỉ sao có thể cầm tang vật diễu võ giương oai được chứ.”Văn Ngạn Lâm giật mình, nhìn gương mặt xinh đẹp tràn đầy tính xâm lược của Bạc Dĩ Nhu, trong đôi mắt đen láy ấy tỏa ra ánh sáng tự tin đến ngạo mạn.
Trái tim ông chợt đập thình thịch, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, vất vả lên tiếng: “Cô…”“Tôi dám cá, trong tay ông còn có phần mềm mạng xã hội tốt hơn cả WeYan.” Bạc Dĩ Nhu nói.“… Với tài lực và năng lực của cô thì có thể tự chế tạo ra một cái app mạng xã hội, không cần thiết phải tìm tôi làm gì.” Ông nói với vẻ âm trầm.
Có chứ, trong tay ông có một app mạng xã hội tốt hơn cả WeYan, đó là tâm huyết mà ông đã dốc hết sức chế tạo ra để đánh bại Trịnh Viễn Siêu.
Nhưng sau này ông biết tâm huyết của mình sẽ bị Trịnh Viễn Siêu hủy diệt trước khi trưởng thành.
Ông cũng có thể bán nó cho người khác, nhưng ông không cam lòng nên mãi mà vẫn chưa bán nó, thà để nó vô dụng trong tay mình chứ không muốn bán cho người khác.Bạc Dĩ Nhu: “Gậy ông đập lưng ông không phải là phong cách của tôi.
Phải trả lại gấp đôi mới đúng.”Trịnh Viễn Siêu mà nhìn thấy kẻ ngày xưa mình đã liên tục chèn ép vì sợ hãi và chột dạ, sợ chỉ cần nhất thời sơ sẩy sẽ cho người đó cơ hội trở nên nổi bật, nhưng rồi cuối cùng người đó vẫn đạp lên đầu mình, thay thế vị trí của mình, biểu cảm của ông ta lúc đó chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đấy.…Văn Ngạn Lâm rời khỏi Điện tử Rainbow, trở về khu dân cư lâu năm mà mình cư trú.“Ái chà, Ngạn Lâm đã về rồi à? Mấy người lúc nãy là ai vậy?” Người đàn ông trung niên bụng phệ đang chơi với con ở dưới lầu vội vã hỏi.
Những người vừa rồi mặc vest đeo giày da thoạt nhìn rất đắt tiền, vừa thấy đã biết là tầng lớp tinh anh.“Không liên quan gì tới anh.” Văn Ngạn Lâm cúi đầu nói.Sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức trở nên khó coi: “Thái độ của anh là gì đấy hả? Nếu không phải nể tình chúng ta lớn lên trong cùng một khu nhà thì ai thèm quan tâm tới anh?”Văn Ngạn Lâm không quan tâm tới ông ta, tiếp tục bước lên lầu, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng xỉa xói của người đàn ông trung niên kia: “Còn tưởng mình vẫn là nhân vật làm mưa làm gió được tâng bốc trong trường nữa à? Cũng không nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ là gì đi.
Già đầu rồi mà không có xe không có nhà, chẳng được tích sự gì cả, cuối cùng sẽ sống trong cơ khổ tới hết đời thôi!”“Được rồi, ông đừng nói nữa.” Vợ của người đàn ông trung niên nói.“Tôi cứ nói đấy thì sao? Bà còn nhớ nhung anh ta hả?”“Nói hươu nói vượn gì đấy?” Giọng điệu bà ta tràn đầy ghét bỏ.
Chồng bà ta nói thế là đang sỉ nhục bà ta, loại phế vật này thì có gì đáng để bà ta nhớ nhung?Văn Ngạn Lâm hơi khựng lại một chút, sau đó tiếp tục lên lầu.Hoàn cảnh ở đây không tốt, năm đó ông rất muốn dẫn mẹ chuyển nhà khỏi nơi dân cư phức tạp này, muốn mua một căn nhà mới trong thành phố.
Nhưng cuối cùng ông lớn lên ở đâu thì vẫn trở về nơi đó.
Năm đó ông quá nổi bật, mặt mũi tuấn tú, thành tích còn xuất sắc, từ trên lầu tới dưới lầu mỗi tầng lầu sẽ có ít nhất một cô gái theo đuổi ông, do đó rước lấy không ít sự ghen tỵ của người khác.
Cho nên bây giờ mỗi người đều cảm thấy mình thành đạt hơn ông, đều không nhịn được mà chạy tới trước mặt ông diễu võ giương oai, cứ như thể đã xoay chuyển được kết cục năm đó từng thảm bại dưới tay ông, họ mới là người chiến thắng.“A Lâm, con về rồi à? Có chuyện gì vậy?” Ông mở cửa nhà, người mẹ ở trong phòng khách lập tức lo lắng đứng dậy hỏi.Trước đó, cảm xúc của ông vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ.
Mãi tới khi thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, cảm xúc tràn ngập của ông bỗng nhiên bùng nổ.
Ông ôm lấy bà ấy, khóc rống lên như một đứa trẻ: “Mẹ… Con vẫn còn sống, thật tốt quá.”Vô số lần ông đã muốn tự sát, đứng trên ban công muốn nhảy xuống không phải một lần hai lần, nhưng cuối cùng mỗi lần ông đều tự thuyết phục bản thân, ngẫm lại mẹ mình khi thấy thi thể của mình sẽ như thế nào, ngẫm lại kẻ thù sẽ sung sướng cười to, lấy cái chết của mình ra để trò chuyện phiếm sau bữa ăn.
Ông lần lượt tự cứu lấy mình, sau đó, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.Con người cố gắng sống sót, là để chờ đợi một ngày này đến.…Không lâu sau khi buổi họp báo về Bộ Não kết thúc, tiếng kêu sợ hãi phát ra từ không ít công ty: “Chủ tịch!”“Ông chủ!”“Nhanh nhanh nhanh, thuốc trợ tim khẩn cấp!”“Ông chủ đừng kích động!”Đó chính là những ông chủ mà lúc trước đã nhận được thư mời của Bạc Dĩ Nhu nhưng lại không coi trọng, thậm chí phái một nhân viên đi tham dự cho phải phép cũng không thèm.
Giờ khắc này, cuối cùng họ đã biết sự khinh thường của mình đối với Bạc Dĩ Nhu khi đó đã khiến mình đánh mất thứ gì.Bây giờ hối hận còn kịp không? Sụp đổ luôn rồi.Trái ngược với họ, ông chủ của các công ty lúc trước đã tham dự cuộc họp thì sung sướng liên lạc với nhau: “A lô, chủ tịch Trần à, ông đã xem buổi họp báo hôm nay chưa? Tối nay cùng nhau ăn cơm trò chuyện đi.”“Ừ, tối nay tôi có một bữa tiệc, cũng không quan trọng cho lắm, tôi sẽ từ chối để đi ăn cơm với ông.”“A lô, chủ tịch Hải đấy à? Đang bận hả?”“Ha ha ha, không bận không bận…”“Ha ha ha ha ha ha…”Đúng là nằm mơ cũng cười tỉnh lại.
Cũng như Thần Châu, Bộ Não có thị trường trên toàn cầu, thậm chí có thể nói rằng sẽ có người không mua Thần Châu, nhưng không một ai không muốn mua Bộ Não cả.
Bạc Dĩ Nhu chia một chút bánh ngọt cho họ ăn chẳng những đủ để họ chắc bụng mà còn cho họ thời gian để hoãn lại và thay đổi, tìm kiếm phương hướng và cơ hội mới, không đến mức bị cơn sóng thời đại bỏ rơi.Đã đến lúc ngành viễn thông thay đổi rồi.
Những người không thể trèo lên con thuyền này cuối cùng sẽ bị sóng biển nhấn chìm.
May là họ đã tham dự cuộc họp thay đổi vận mệnh đó.“WeYan đúng là quá đáng.
Bên phía chúng ta có nên bày tỏ thái độ không?”“Thật ra tôi đã hỏi Bạc tổng rồi.
Cô ấy bảo chúng ta không cần nhúng tay vào làm gì.”“Chà… Vậy thì chúng ta cứ thử chờ xem.”WeYan gây thù hằn với không ít người trong giới.
Ai bảo ông ta nắm giữ tiên cơ, chiếm được thị phần mạng xã hội cả nước.
Những công ty sản xuất di động như họ cũng từng chịu không ít thiệt thòi ở chỗ ông ta.
Trước kia cũng từng có một nhãn hiệu di động đắc tội với Trịnh Viễn Siêu, bởi vì WeYan không cho phép hệ điều hành của mẫu di động đó download app nên dẫn tới số lượng người mua di động sụt giảm mạnh, cuối cùng công ty di động đó bị phá sản đóng cửa.Bây giờ Trịnh Viễn Siêu còn dám xóa hot search của Bạc Dĩ Nhu, hiển nhiên là muốn đối chọi với cô tới cùng.
Rất có khả năng ông ta muốn tiếp tục sử dụng loại thủ đoạn này để hệ điều hành của Bộ Não không thể download app WeYan.Đúng là Trịnh Viễn Siêu có ý đồ đó.
Đây là vũ khí cuối cùng của ông ta.
Ông ta tin chắc rằng mọi người đã không thể rời bỏ WeYan được nữa rồi.
Đúng là Bộ Não cho người ta cảm giác an toàn, nhưng cảm giác an toàn và lên mạng lướt mạng xã hội đọc tin tức hóng drama đu idol là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Dù gì đi nữa, mọi người cũng sẽ coi Bộ Não như công cụ bảo đảm an toàn, nhưng vẫn sẽ sử dụng di động cầm tay vì WeYan.…Bởi vì Bạc Dĩ Nhu chia một ít bánh cho các ông lớn ăn cùng nên số lượng Bộ Não trong kho còn nhiều hơn Thần Châu trước kia, song vẫn bán hết sạch